Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63. Hy Vọng Của Thôn (1)

Chương 63. Hy vọng của thôn (1)
Chương 63. Hy vọng của thôn (1)

Dưới sự mong đợi của vô số tu sĩ trẻ tuổi, Đăng Văn nhã hội chính thức bắt đầu.

Trời trong xanh như ngọc, cảnh xuân rực rỡ, núi non xanh tươi.

Quảng trưởng tiền điện nơi chủ phong biển người tấp nập, dòng người bốn phía chen chúc, nhìn không thấy điểm cuối. Mạnh Hà Trạch cùng với một đám ngoại môn đệ tử xếp ở vị trí tít phía sau.

Chưởng Môn Chân Nhân đứng ở bậc cao nơi tiền điện phát biểu. Bọn họ ở xa quá không nhìn thấy bóng người đâu, chỉ nghe thấy một đạo thanh âm già nua uy nghiêm chấn động vang vọng giữa núi.

Bởi khoảng cách quá xa, gió núi lại lớn, thổi đến mức thanh âm trở nên đứt đoạn, lúc to lúc nhỏ:

“Các ngươi đều là nhân tài mới nổi của Tu chân giới, là trụ cột trẻ tuổi….”

“Tất không cô phụ sự bồi dưỡng của môn pháp, kỳ vọng của sư trưởng….”

“Các phái đồng tâm hiệp lực, dưỡng thiện diệt ác, phù trợ chính đạo, duy trì trật tự của tu chân giới…..”

Mạnh Hà Trạch nghe không vào đầu. Không chỉ hắn mà người nào cũng đều không nghe vào đầu những lời nói sáo rỗng này.

Hắn xoay đầu nhìn quanh, biểu tình trên mỗi khuôn mặt trẻ tuổi đều y hệt nhau, cố tỏ ra trấn định nhưng lại khó tránh khỏi kích động.

Đây là lần đầu hắn tiến vào chủ phong nội môn, hoá ra so với hắn tưởng tượng cung điện còn cao lớn hơn nhiều, biển mây so với trong mơ của hắn còn đồ sộ hơn, ngay cả cá chép ngũ sắc nhảy nhót trong mây cũng đẹp hơn so với trong truyền thuyết.

Hắn vỗn dĩ có chút khẩn trương, không biết phải làm sao làm ra vẻ thường hay đến đây.

Nhưng trên đường đi gặp những đệ tử phái khác đều vẫy tay chào hỏi hắn, còn gặp được những tu sĩ hải ngoại không biết biển chỉ đường, không ngừng được người ta xưng là ‘Vị đạo hữu Hoa Vi Tông này”, nghĩ tới mọi người đều lần đầu tham gia đại hội, hắn bỗng nhiên có chút yên tâm.

Hắn thích được những tu sĩ xa lạ gọi một tiếng ‘đạo hữu’, sau đó hai bên hành lễ, tự giới thiệu lẫn nhau. Mà không phải giống như trước kia, bị Chấp Sự và nội môn đệ tử vừa vẫy tay vừa gọi to:

“Này, cái người bên kia, ngươi qua đây cho ta”

Ban nãy lúc đi trên đường, Mạnh Hà Trạch đã quen biết không ít tu sĩ các phái khác.

Có người nhận ra hắn chính là ‘Thiếu niên hái sen ở Hồ Dao Quang’, khen khinh thân thuật của hắn đẹp mắt.

Có người thấy hắn ‘Cốt linh mới mười bốn mà đã có tu vi Trúc Cơ, tiền đồ vô lượng’, liền chủ động bắt chuyện với hắn.

Mạnh Hà Trạch từng là đệ tử có nhân duyên tốt nhất ở ngoại môn, kết giao bằng hữu đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Sau lại thường xuyên ở cạnh Tống Tiềm Cơ, vô hình chung nhiễm phải khí thế của đối phương, nên chuyện trò vui vẻ với tu sĩ từ đủ các môn phái mà không chút rụt rè.

Bài phát biểu nghe mà chẳng rõ ở tiền điện cuối cùng cũng kết thúc, ngoại trừ quy tắc của đại hội, Mạnh Hà Trạch chẳng nhớ gì cả.

Võ Thí và Cầm Thí cơ hồ như bắt đầu cùng lúc, cái trước người đông, cái sau tốn thời gian, đều là hai người một tổ, thể chế giống nhau ai giành được chiến thắng sẽ vào vòng trong.

Kỳ Thí và Hoạ Thí thì lại sắp xếp ở ba ngày sau.

Mạnh Hà Trạch đi theo dòng người tiến về chỗ rút thăm, vừa xếp hàng chờ đợi, vừa nói chuyện phiếm với đệ tử trước sau.

Hắn nhìn nhìn tấm giấy vàng trong lòng bàn tay: Đinh Ba Sáu Năm. Đây là thẻ bài hắn lấy được lúc báo danh.

Người báo danh Võ Thí rất nhiều, ngẫu nhiên chia làm mười nhóm, mỗi nhóm nghìn người. Năm trăm người phía trước đi bốc thăm, năm trăm người phía sau đợi bị bốc thăm.

Hắn xếp số Ba Sáu Năm nhóm Đinh, bằng đúng số ngày trong một năm. Tu sĩ Tử Vân Quan mới quen ban nãy nói rằng trời tròn đất vuông, con số này đại cát đại lợi.

“Đinh Ba Sáu Năm, đấu với Ất Hai Một Bốn. Cầm lấy thẻ bài chờ dưới đài chữ Thiên số Ba”. Chấp Sự phát thẻ bài mặt không chút biểu tình, lặp lại một cách máy móc:

“Gọi đến số mà không có mặt sẽ bị loại, ác ý vi phạm quy định cũng bị loại. Ba vòng đầu mỗi trận giới hạn thời gian một nén nhang, hết thời hạn không phân thắng bại thì cả hai đều bị loại”

Giai đoạn đầu của Võ Thí, quảng trưởng lâm thời dựng lên hai mươi lôi đài, có thể đồng thời diễn ra hai mươi trận tỉ thí.

Giai đoạn sau trải qua sàng lọc, đền vòng thứ tư, số người tham gia chỉ còn lại những nhân vật lợi hại, số lượng lôi đài cũng bắt đầu thu nhỏ lại, thuận tiện cho mọi người tập trung quan sát.

Mạnh Hà Trạch lại một lần nữa xuyên qua đám đông mà tìm kiếm lôi đài “chữ Thiên số Ba”

Chấp Sự bận rộn gọi số, các đệ tử Chấp Pháp Đường duy trì trật tự, các đệ tử thấp thỏm chờ lên đầi, những người tham gia buông lời hung ác hoặc là hành lễ với nhau….Còn có những nữ tu đang nói chuyện phiếm đùa vui náo nhiệt, những tu sĩ đứng quan sát bên ngoài trộm đánh cược với nhau.

Phục sức các phái rực rỡ, khẩu âm của nhiều vùng vang lên ồn ào khắp nơi.

Giai đoạn đầu của Võ Thí, nào giống Đăng Văn nhã hội, quả thực tựa như chợ rau hỗn độn.

Mạnh Hà Trạch một đường nhìn đến hoa cả mắt, hắn thích loại ồn ào náo nhiệt này. Đây mới là tu chân giới kì diệu muôn màu muôn vẻ, không bị người khác sai tới sai lui, mọi người đều tự do kết giao bằng hữu, quang minh chính đại mà thể hiện thân thủ.

Hắn đứng trên đài, hành lễ với đối thủ:

“Mạnh Hà Trạch của Hoa Vi Tông. Thỉnh chỉ giáo”

“Trương Đại Nhận của Tây Hải Phái, xin chào đạo hữu”. Đối phương đáp lễ.

Mạnh Hà Trạch giơ thanh kiếm cấp thấp của mình lên.

Hắn nghĩ, đây mới là cuộc sống của con người, đợi đến khi đại hội kết thúc, ta vẫn muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, không còn phải đi hốt phân cho linh thú, đi đào đất nơi quặng linh thạch nữa.

………..

Ba vòng đầu của Võ Thí bởi thời gian có hạn nên diễn ra không hề chậm.

Lúc mặt trời xuống núi, rút thăm vòng bốn đã kết thúc.

Không khí vẫn náo nhiệt như cũ, những dưới lôi đài bắt đầu có cáng tới lui, có y tu bận rộn, gió núi thổi tới từng trận mùi máu tanh.

Mạnh Hà Trạch, với tư cách là người còn sót lại duy nhất của ngoại môn Hoa Vi Tông, không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng lên tinh thần.

Hắn đã rút thăm vòng bốn, nghỉ ngơi ở khu vực chờ dưới lôi đài.

Giữa vòng ba và vòng bốn, có chừng nửa khắc để điều tức.

Ngoại môn đệ tử đã bị loại đều vây lại, có người giúp hắn cầm máu, có người giúp hắn lau mồ hôi, thậm chi có người còn quạt cho hắn, hỏi hắn có nóng không.

Đương nhiên là nóng rồi, liền một lúc ba vòng đấu, ta có thể không nóng sao?

Hết chương 63.
Bình Luận (0)
Comment