Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368. Không Oán Không Sầu (2)

Chương 368. Không oán không sầu (2)
Chương 368. Không oán không sầu (2)

“Nhiều người tới như vậy, kẻ dẫn đầu chỉ sợ là ma đầu thế hệ trước của tà đạo. Không nghe thấy Tiểu Mạnh kêu cứu, không biết hắn có thành công đột phá vòng vây không? Không sao, giờ vết thương cũ của ta đã lành, trạng thái cực thịnh, ai có thể ngăn trở ta?”

Tống Tiềm Cơ tự dán cho mình hai tấm phù tránh chướng khí, hắn cầm kiếm lên, xông vào màn sương đen cuồn cuộn.

Hắn xuyên qua tứ chi đứt cụt cùng với tên gãy đứt đoạn, tung ra một đạo kiếm khí chém mở sương đen, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Mạnh Tranh Tiên tóc trắng tung bay, đồng tử đỏ như máu, hình xăm màu đỏ son khắp người giống như sống dậy, sinh trưởng chuyển động trên làn da trắng nõn, giống như ngọn lửa đang cháy, như máu tươi đang chảy.

Mười tám hạt phật châu hồng quang rực sáng, bao vây Mạnh Tranh Tiên trong đó.

Vô số dây leo màu đỏ máu mọc ra từ cổ tay hắn, tí tách tí tách, nhỏ xuống thứ nước màu đỏ tươi, vô cùng quỷ dị.

Vô số bóng người bị dây leo quấn chặt lấy, yếu ớt vùng vẫy giữa không trung, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Dây leo tham lam hút lấy máu thịt, thân người bị quấn lấy nhanh chóng trở nên khô quắt lại, trong chớp mắt chỉ còn lại một tấm da.

Ba người bị ép quỳ gối bên chân Mạnh Tranh Tiên, kêu khóc xin tha.

Một tên tu sĩ gầy quắt, trên mặt đầy vết lở loét kêu khóc:

“Tiểu nhân biết sai rồi! Nguyện đem độc phiên bản mệnh dâng cho Tà Phật, đổi lấy cái mạng tiện này”

Mạnh Tranh Tiên cười cười, một chưởng chụp xuống, đập vỡ đầu hắn.

Máu tuỷ xương nát bắn ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù Tống Tiềm Cơ có hiểu rộng biết nhiều cũng không khỏi cả người toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn tỉnh rượu

—— Người này không phải là Mạnh Hà Trạch, mà là Tà Phật Mạnh Tranh Tiên

“Uống rượu làm lỡ việc, uống rượu làm lỡ việc!”

Chỉ khi hắn được Mạnh Tranh Tiên hoàn toàn tín nhiệm mới có thể đem hồn phách Mạnh Hà Trạch quay về, nhưng mấy ngày nay, hắn nói ba câu thì không câu nào là không nhắc đến Thiên Cừ, nhắc đến trồng trọt, Mạnh Tranh Tiên nhất định cho rằng hắn bị điên, làm sao có thể tin tưởng hắn cho được?

Trong lúc do dự, chỉ thấy bàn tay của Tà Phật khẽ vỗ xuống, nhẹ nhàng giống như đang phủi đi bụi bặm ——

“Bộp!”

Lại một cái đầu khác nổ tung.

Tống Tiềm Cơ há miệng, hai chữ kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được hét ra:

“Dừng tay!”

Không ngờ không phải là nói với truy binh mà là nói với Mạnh Tranh Tiên.

“Ngươi còn quay lại đây làm gì?!”

Đôi mắt Mạnh Tranh Tiên khẽ chuyển động, giống như đang áp chế điều gì đó:

“Ta không phải bảo ngươi đi sao”

Ba người quỳ trên đất giờ chỉ còn lại một tên cuối cùng, thấy vậy không xin tha nữa, ngược lại, ngửa mặt lên trời cười to:

“Giết đi, ngươi cứ việc giết! Lão phu đã nhìn thấu công pháp của ngươi rồi, ngươi giết người càng nhiều, càng không áp chế nổi sát tính, cuối cùng chỉ có thể biến thành quái vật không có thần trí, chỉ dựa vào bản năng mà giết chóc ——”

Vừa dứt lời, Mạnh Tranh Tiên lại một chưởng đánh xuống.

Tống Tiềm Cơ vươn tay ra muốn chụp lấy cổ tay hắn:

“Phía sau còn có truy binh, chúng ta đi mau!”

“Ai muốn đi với ngươi?”

Huyết đằng bị Mạnh Tranh Tiên thu về trong cơ thể, mười tám hạt phật châu cũng về lại chỗ cũ.

Tống Tiềm Cơ tóm phải không khí. Đối phương đem theo pháp khí giống như ‘Hoàng đoạn sơ’, có thể dịch chuyển trong nháy mắt, hắn khó lòng phòng bị.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Tranh Tiên hoá thành một làn sương đỏ, tiêu tan theo gió.

……….

Gần đây, Tu chân giới có chuyện gì là chấn động nhất?

—— Tà Đạo Chi Chủ gặp thích khách ở Ngọc Cô Sơn, sau đó liền đại khai sát giới.

Nơi hắn từng đi qua, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

‘Tứ Kim’ trước đây luôn trung thành tận tâm, giờ cũng quay lưng lại với hắn, bởi thế đám người tà đạo nghe ngóng được liền lập tức hành động, đổ xô ra ngoài.

Mạnh Tranh Tiên lại càng trở nên kiêu ngạo, dọc đường khiêu khích, đập nát sơn môn cùng với bảng hiệu của các đại tông môn thế gia.

Tu chân giới cùng chung kẻ địch, tiếng kêu gọi diệt ma vang vọng khắp chốn.

Các đại tiên môn liên hợp ban thưởng, người giết được Tà Phật sẽ được chức vị khách khanh trưởng lão, tượng vàng được hưởng hương khói trong thần miếu.

Mạnh Tranh Tiên một đường huyết chiến, càng đánh càng hăng, một đám người phía sau đuổi theo không ngừng.

Trong đó, tu sĩ đuổi theo trước nhất, gần Tà Phật nhất là Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ lại một lần nữa đánh ra danh hiệu ‘bách chiến bất tử’.

Tu sĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, các sòng bạc lớn thậm chí còn mở cược, cược hắn có thể giết được Mạnh Tranh Tiên không:

“Có sự việc xảy ra trong hội đấu giá ở Kim Cung kia, Tống Tiềm Cơ nhất định hận chết Tà Phật”

“Ai có thể giết chết Tà Phật, người ấy chính là anh hùng trừ ma. Giờ là thời cơ rất tốt để tán tu xuất đầu lộ diện”

Giữa những tiếng suy đoán xôn xao, Tống Tiềm Cơ chặn Mạnh Tranh Tiên lại ở Hồi Thủ Sơn.

“Đừng vận công nữa, linh khí trong người ngươi bạo động, nếu không tìm chỗ nào điều tức nghỉ ngơi, ngươi nhất định sẽ chết”

Lần này Tống Tiềm Cơ thật sự có chút tức giận, càng không thể hiểu nổi:

“Ngươi rốt cuộc đang phát điên cái gì đấy?”

Gò má Mạnh Tranh Tiên hóp lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vẻ yêu dị lại càng thêm nồng đậm:

“Cút ra, đừng tưởng ta sẽ không giết ngươi!”

Một dây huyết đằng đánh về phía mặt hắn.

Hết chương 368.
Bình Luận (0)
Comment