Gió thu nổi lên, lá vàng rụng xuống bay đầy trời.
Ánh nắng chiếu vào nhà tranh rách nát nhưng lại chẳng lưu lại chút hơi ấm nào.
Sau khi Tống Tiềm Cơ đi khỏi, Mạnh Tranh Tiên vẫn ngồi yên ở vị trí cũ. Nước canh lạnh tanh cũng vẫn nằm ở trên bàn.
Bỗng nhiên, chim tước kinh hoàng bay đi, trăm thú đua nhau chạy trốn.
Từng đạo hắc ảnh bay qua bầu trời, qua rừng rậm, rơi xuống phía trước gian nhà tranh, tao nên một trận khói bụi mù mịt.
Hai mắt Mạnh Tranh Tiên khép hờ, hằn lần tràng hạt phật châu, giống như chưa từng thấy điều gì dị thường, cũng chẳng cảm thấy linh khí trong núi đang biến hoá.
Gió núi thổi bay mái tóc bạc rủ xuống của hắn, mang theo vẻ hiu quạnh.
Một tiếng quát to vang lên:
“Mạnh Tranh Tiên, năm ấy bọn ta nguyện ý phong ngươi làm chủ, trông mong ngươi có thể chấn hưng tà đạo, phát động đại chiến chính tà trong tu chân giới, huỷ diệt uy phong của chính đạo! Nhưng ngươi xây nên Kim Cung kia, chính tà lưỡng đạo đều có thể ra vào thoải mái, ngươi không muốn tiến thủ lại chỉ tham hưởng lạc, sao có thể xứng làm Tà Đạo Chi Chủ?”
Người nói chuyện không thấy bóng dáng đâu, thanh âm lại lúc xa lúc gần, lúc thì như từ trên trời giáng xuống, lúc lại gần ngay trong gang tấc.
Bất kỳ ai nghe thấy đều sẽ nảy sinh lòng hoảng sợ, đoán xem địch nhân sẽ tiến công từ hướng nào.
Nhưng Mạnh Tranh Tiên vẫn ngồi yên bất động.
Tà đạo nhiều năm nay, người cũ đã chết hết mà người mới còn chưa lên, giống như rắn mất đầu, không làm nên trò trống gì.
Sự xuất hiện của Mạnh Tranh Tiên không nghi ngờ gì đã khiến tu sĩ tà đạo một lần nữa bừng lên hy vọng.
Hắn có thiên phú dị bẩm, tiến bộ thần tốc, hành sự không kiêng nể gì ai, là một đại ma đầu chân chính.
Điểm mấu chốt nhất chính là hắn còn đủ trẻ, tất phải có hùng tâm mở rộng lãnh thổ, hoành hành thiên hạ.
Nhiều kẻ đợi hắn dẫn đầu chúng ma đầu tà đạo, đánh một trận long trời lở đất với chính đạo, sau đó tiến vào Trung Nguyên, cướp lấy tiên sơn bảo địa linh khí dồi dào cùng với mỏ linh thạch sản lượng phong phú.
Từ đó đám người tà đạo không cần phải phiêu bạt, trốn tránh ở những nơi hẻo lánh như Tử Hải, Tây Hải nữa.
Nhưng Mạnh Tranh Tiên lại không làm như vậy.
Một kẻ nữa lại quát lên:
“Nay Kim Cung đã bị huỷ, tu chân giới nói ngươi bị Tống Tiềm Cơ bắt làm con tin, chính đạo đều đang nhìn chúng ta như trò cười. Ngươi lại dung túng cho hung thủ, còn bỏ mặc Tây Hải không thèm quản! Chỉ cần ngươi hạ lệnh là toàn bộ tà đạo đều sẽ chơi trò truy sát với ngươi!”
Thanh âm này lúc thì nam lúc thì nữ, vừa bén nhọn lại vừa quỷ dị, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Nhưng Mạnh Tranh Tiên vẫn đang lần tràng hạt phật châu.
“Mấy năm nay ngươi càng ngày càng hoang đường tàn bạo, đã không còn xứng làm Tà Đạo Chi Chủ nữa! Ngươi mau giao chìa khoá của bảo khố dưới lòng đất cùng với tàng bảo địa đồ ra đây, sau đó thoái vị nhường chỗ cho người tài!”
Thanh âm thứ ba lại vô vùng hùng hồn, lời nói đường hoàng, giống như một toà núi lớn áp xuống mái nhà tranh.
Đỉnh mái nhà tranh liền nổ tung.
Mạnh Tranh Tiên ngồi giữa đám cỏ tranh bay tán loạn, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra. Trên mặt không có biểu cảm gì, càng không có ý tức giận, mà chỉ có chút chán ghét:
“Nếu đã tới để giết người, hà tất phải lắm lời vô nghĩa như vậy”
Thái độ mất kiên nhẫn của hắn triệt để chọc giận đám người tới đây.
Khói độc màu đen trào ra từ mặt đất, ăn mòn cỏ cây.
Đàn quạ đen nghìn nghịt tựa như một đám mây đen, kêu thét kỳ quái, giáng xuống từ trên trời.
Mũi tên khắc đầy phù văn đang cháy rừng rực lao tới từ bốn phương tám hướng, ánh lửa trên mũi tên vậy mà lại là màu lam u tối.
Sát chiêu trên trời dưới đất đồng thời phát động, nhà tranh rách nát trong phút chốc rơi vào vòng vây.
Mạnh Tranh Tiên giơ tay lên, mười tám hạt hồng ngọc phật châu giữa kẽ tay tản ra, cấp tốc xoay quanh người hắn.
Hắn dường như đã chậm một bước, sương đen đã xông tới, bầy quạ đã hạ xuống, hoả tiễn xanh lam đã đóng xuống mặt bàn.
Trong màn sương đen truyền tới tiếng mũi tên xuyên qua gió, tiếng quạ đen vỗ cánh, tiếng động khi mặt đất bị ăn mòn, duy chỉ không có tiếng người.
Nữ nhân trùm kín người trong áo choàng đen cả giận:
“Hắn chạy mất rồi!”
Tu sĩ gầy guộc trên mặt đầy vết lở loét cau mày đáp:
“Không, khí tức của ma đầu này vẫn còn ở đây”
Tròng mắt lão mập nhanh chóng xoay chuyển, lên tiếng hô to:
“Chư vị nghe cho rõ đây, Mạnh Tranh Tiên đã bị trọng thương, đây là cơ hội tốt không thể bỏ lỡ, nếu ai có thể chặt đầu hắn, sẽ được tặng ngàn vạn linh thạch!”
Giữa núi rừng, đủ màu cờ hiệu sáng lên giống như hải triều xô tới, xông về phía nhà tranh.
Chợt một trận gió nổi lên, một thanh âm theo gió mà đến.
“Quạ Bà, Độc Tẩu, Âm Hoả Lão Ma, các ngươi dám mang người tới giết bổn toạ, chắc cũng đã có giác ngộ táng thân nơi này”
…….
Tống Tiềm Cơ càng tiến đến gần vị trí của gian nhà tranh, tâm tình lại càng trở nên trầm trọng.
Mặt đất giống như bị liệt hoả thiêu đốt, biến thành đen sì nóng rực, không một ngọn cỏ cây nào còn sống sót.
Trong không khí truyền tới mùi tanh hôi gay mũi khiến người ta khó chịu trong lồng ngực.
Những xác chết không nhận dạng nổi cùng với tứ chi đứt cụt trôi xuống, nhuộm đỏ nước sông.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra phía trước mới xảy ra một trận ác chiến.