“Tỉnh rồi à, dậy ăn mì đi”
Mạnh Tranh Tiên ngồi bên bàn quay lưng lại với hắn, thấp giọng nói:
“Lúc còn nhỏ, ta ham chơi hiếu động, lúc nào cũng đánh nhau với bọn trẻ trên phố. Nếu đánh thắng, sau khi về nhà, cha ta sẽ tẩn ta một trận, mắng ta không nên gây chuyện thị phi. Còn nếu đánh thua, nương ta sẽ nấu cho ta một bát mì, người nói ăn no bụng rồi thì vết thương trên người cũng không đau nữa”
Tống Tiềm Cơ dụi mắt, chầm chậm đứng dậy, phát hiện ra trên người mình đang được đắp một tấm thảm nhung trắng tinh mềm mại, y phục cũng được đổi thành pháp bào cao cấp mới tinh, nhất thời hắn không biết mình đang ở nơi nào:
“Vết thương trên người không còn đau nữa, kỳ lạ thật”
Linh khí của hắn lúc này hết sức dồi dào, vết thương cũ cũng đã khỏi hắn, toàn thân vô cùng sảng khoái.
Mạnh Tranh Tiên còn đang lẩm bẩm một mình, hơn nữa thanh âm còn càng ngày càng trầm:
“Sau khi ta rơi xuống vách núi, gặp đại nạn lại may mắn không chết, ta cũng không muốn quay lại Hoa Vi Tông nữa. Ta muốn quay về nhà, nhưng Thiên Nam Châu cách Thiên Tây Châu quá xa, còn có đại dương mênh mông cách trở. Thế đạo hiểm ác, tu vi ta lại thấp kém, đợi đến khi ta về được đến nhà đã là hai năm sau”
“Ngày ta về đến nhà, đúng vào ngày mười lăm tháng tám, là đêm đoàn viên, nhưng ta lại thấy cả nhà chết trước mặt mình. Ta nhớ bầu trời đêm đó màu đỏ, còn có ảnh lửa màu cam, máu loãng đỏ tươi, ánh trăng đỏ tím….”
“Một hoà thượng cứu ta, hỏi ta có muốn báo thù không. Ngươi cũng biết mà, loại chuyện như báo thù này, tất phải tranh thủ lúc còn sớm, bằng không đợi đến khi kẻ thù của ngươi bị người khác giết rồi, khéo ngươi vẫn còn là một tiểu tu sĩ cấp thấp. Công pháp chính đạo tiến bộ quá chậm. Ta cũng chẳng có nơi nào để học nên liền đi theo hoà thượng kia học tà công. Công pháp tà đạo tốt lắm. Mười bước giết một người, rất thích hợp với ta. Ba năm sau, ta liền tìm tới đám tà tu kia, giết hết bọn chúng, báo thù cho cả nhà”
“Mọi việc trên đời đều có cái giá của nó, công pháp ta luyện càng mạnh thì mỗi năm, khi đến lúc trăng tròn, phản phệ lại càng nghiêm trọng. Mấy năm gần đây, việc niệm kinh đã không còn áp chế nổi sát tính của ta nữa. Nếu ta dừng lại không tiếp tục luyện nữa, kẻ thù sẽ tới giết ta, nhưng nếu ta tiếp tục luyện, sớm muộn gì, ta cũng sẽ đánh mất lí trí, trở thành một con quái vật”
“Cái danh Tà Đạo Chi Chủ này, ta làm đến chán rồi. Tống Tiềm Cơ, ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra vậy….”
Tống Tiềm Cơ khoác áo, bước xuống giường, hắn ngồi đối diện với Mạnh Tranh Tiên:
“Tiểu Mạnh, ngươi lại đang niệm kinh sao? Ngươi mới gọi tên ta à?”
Tà Phật mặc dù là hoà thượng giả nhưng mỗi đêm đều lần phật châu, ngồi thiền niệm kinh.
Mạnh Tranh Tiên xoay người lại, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ:
“Ta có thể nói gì với một tên quỷ say đây. Ăn mì đi!”
Nhựng cọng hành lá xanh biếc, nước canh gà nồng đậm, có thêm vài giọt dầu mè.
Tống Tiềm Cơ uống hai ngụm canh, không khỏi khen ngợi:
“Tay nghề của ngươi không thụt lùi”
Mạnh Tranh Tiên thở dài, không biết đang tức giận Tống Tiềm Cơ hay tức giận chính mình:
“Ta hối hận rồi, sớm biết có ngày này không nên để ngươi uống Hồng Trần Tửu. Ăn xong bát mì này, ngươi đi đi”
Tu sĩ phổ thông uống Hồng Trần Tửu cũng phải say khướt phóng túng mất ba ngày, mà tửu lượng của Tống Tiềm Cơ hình như lại vô cùng kém.
“Chúng ta không phải đi cùng nhau sao?”
Tống Tiềm Cơ thong thả ăn hết bát mì, nghe hắn nói vậy liền thấy kỳ quái mà hỏi:
“Ngươi đi mệt rồi hả? Muốn nghỉ ngơi sao?”:
Bóng lưng của Mạnh Tranh Tiên bất động, tựa như đột nhiên hạ quyết tâm, hắn nhẹ giọng bảo, thôi bỏ đi.
Tống Tiềm Cơ đáp lời:
“Chỉ cần trèo qua hai ngọn núi này nữa là chúng ta đến nơi rồi, đợi đến khi chúng ta tới được Thiên Cừ là tốt rồi. Thiên Cừ phong thuỷ tốt, mùa xuân có ruộng lúa ngát xanh, trăm hoa đua nở. Mùa hạ cây xanh bóng râm khắp chốn, chim hót líu lo, ngươi dẫn đội săn bắn vào rừng độc săn bắt. Mùa thu thu hoạch, ngươi sẽ giúp đỡ phơi lúa. Mùa đông tuyết rơi, ngươi và đám Tiểu Kỷ chơi ném tuyết…”
“Đủ rồi. Trên đời này căn bản không có Thiên Cừ!”
Mạnh Tranh Tiên bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ đậm:
“Ta không phải là Mạnh Hà Trạch, ngươi cũng không phải là sư huynh của ta!”
Tống Tiềm Cơ không khỏi giật mình.
Chỉ thấy Tà Phật tóc trắng như tuyết, trong mắt phiếm lệ.
“Mau đi đi!”
Mạnh Tranh Tiên quát to:
“Bổn toạ đường đường là Tà Đạo Chi Chủ, không có loại sư huynh là tán tu như ngươi!”
“Đi thì đi”
Tống Tiềm Cơ cầm lấy kiếm, không chút lưu luyến mà bước ra ngoài cửa:
“Hét cái gì mà hét, đồ phản nghịch”
Ánh nắng trong vắt, mùi cỏ cây ẩm ướt tươi mới.
Ngọn núi này trải qua một đêm mưa, dưới tán cây có linh nấm bạch ngọc mọc ra, nấm này hương vị tươi ngon, còn có thể bổ sung linh khí.
Tống Tiềm Cơ mấy ngày nay bôn ba cũng mệt rồi, lười quản Mạnh Hà Trạch tiếp, hắn quyết định để mặc đối phương âm thầm khóc một lúc, để bản thân đối phương bình tĩnh trở lại.
Hắn hái hơn ba mươi cây linh nấm, đút đầy vào áo bào mà quay về, chợt cảm thấy phía gian nhà tranh truyền tới linh khí dao động.
“Kẻ nào động vào trận pháp của ta vậy? Khí tức không phải của Mạnh Hà Trạch. Có người ngoài tới, còn không phải chỉ một người”
Sắc mặt Tống Tiềm Cơ khẽ thay đổi, hắn chạy như điên quay về.
…….