Sau ba ngày ba đêm chạy trốn, Mạnh Tranh Tiên cũng coi như đã nhận thức được bản lĩnh thật sự của Tống Tiềm Cơ.
Hắn không xuất lực không làm việc, toàn bộ đều dựa vào một mình Tống Tiềm Cơ dẫn hắn hết lần này tới lần khác đột phá vòng vây và đánh chặn, thoát khỏi truy binh, trốn đông trốn tây.
Vô số lần giữa lúc sinh tử, hắn tưởng rằng Tống Tiềm Cơ sẽ từ bỏ hắn, nhưng người kia vẫn luôn chắn trước người hắn, dùng hết toàn lực vung kiếm.
Lúc này, Tống Tiềm Cơ đang ngồi đả toạ điều tức dưới tán cây, hắn ôm kiếm trực đêm, mà Mạnh Tranh Tiên lại đang ngồi trên cành cây, dựa vào thân cây thô ráp, lần đầu tiên chân chính ngủ say.
Sau nửa đêm, trong núi rơi xuống mưa lạnh, Tống Tiềm Cơ đánh thức hắn dậy, tìm một gian nhà tranh hoang phế do thợ săn bỏ lại mà trú tạm.
“Ngươi vì sao không dùng linh khí hộ thể để chống lạnh mà lại trú mưa giống phàm nhân thế này?”
Mạnh Tranh Tiên không hiểu nổi.
“Khi phải trốn chạy nơi hoang dã, tốc độ hồi phục của linh khí sẽ trở nên chậm đi, phù chú đan dược cũng có hạn, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm”
Tống Tiềm Cơ không dùng phù chú đánh lửa, hắn lấy mồi lửa ra từ trong túi trữ vật.
“Hừ, đây cũng tính là cuộc sống của tu sĩ sao?’
Khuôn mặt của Tà Đạo Chi Chủ lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Từ khi đẩy ngươi xuống vách núi, những năm qua, ta đều sống những ngày tháng như vậy”
Tống Tiềm Cơ thản nhiên nói.
Mạnh Tranh Tiên không đáp lời.
Ngoài trời đêm đang mưa rơi, phía bên trong gian nhà tranh, một ngọn lửa nhỏ như hạt đậu được đốt lên.
Hai người đốt lửa đun nước, ngồi bên cửa sổ lắng nghe tiếng mưa.
Núi thu nặng trĩu, mưa thu rả rích.
Mạnh Tranh Tiên nhảy ra từ Kim Cung phồn hoa lụa là, cả ngày dài bôn ba lên đường, tạm thời quên đi ân oán, thị phi trong tu chân giới.
Hắn đến từ nơi nào? Hắn đến từ Kim Cung.
Hắn đi về nơi đâu? Hắn đi đến Thiên Cừ
Bọn họ bay qua Tây Hải, vượt qua thảo nguyên hoang vu, vượt núi băng đèo, chỉ biết rằng phải đi về hướng Thiên Cừ.
Phảng phất như Thiên Cừ không còn là một vùng đất chết thật sự tồn tại mà là mộng cảnh mãi mãi không tới được
“Khi trời mưa, ta ở Thiên Cừ sẽ làm những gì?”
Mạnh Tranh Tiên hỏi.
“Còn có thể làm gì được nữa, chơi bắn nước với đám Tiểu Kỷ thôi”
Tống Tiềm Cơ đang trải chiếu rơm, nghe thấy vậy liền ngẫm nghĩ:
“Ngày mưa, hạt giống trong kho dễ bị ẩm, ngươi còn giúp ta hong khô nữa”
“Không thể nào”
Mạnh Tranh Tiên lắc đầu.
Nhưng không biết vì sao, hắn vậy mà lại phảng phất có cảm giác không muốn đối phương tỉnh rượu.
Thế giới kia trong giấc mộng say của Tống Tiềm Cơ không có Tà Phật Mạnh Tranh Tiên, chỉ có Mạnh Hà Trạch của Thiên Cừ.
Hắn có bằng hữu bầu bạn, đi săn bắn dạo chơi nơi ngoại thành, hành hiệp trượng nghĩa, cực kỳ khoái hoạt.
Tiểu đệ tử kính yêu hắn, bách tính nơi ấy tôn kính hắn. Quan trọng nhất là song thân của hắn đều vẫn còn sống. Phụ thân thích chơi cờ ngoài phố, trời trong thì tới sông Thiên Cừ câu cá. Mẫu thân thích đi dạo Thiên Cừ Phường, chọn may y phục cho hắn.
Quả đúng là một giấc mộng đẹp.
Tống Tiềm Cơ lên tiếng:
“Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi còn luyện kiếm trong mưa nữa, quan sát thế mưa mà tôi luyện kiếm ý…”
Thanh âm của hắn thấp dần, vậy mà vẫn lên tinh thần bố trí trận pháp cảnh giới trong gian nhà tranh.
Mạnh Tranh Tiên cười nhạo một tiếng, hắn xoay chuyển chuỗi phật châu trên cổ tay:
“Ta tu Hoan Hỉ Thiền, trước nay chưa từng luyện kiếm”
Hắn đột nhiên xuất thủ, đánh về phía sau lưng Tống Tiềm Cơ, dán lên một tấm phù chú.
Tống Tiềm Cơ mấy ngày nay đồng hành cùng hắn, không hề phòng bị với hắn nên nhất thời hôn mê.
Mạnh Tranh Tiên đỡ hắn nằm lên chiếu cỏ, đút cho hắn một viên đan dược.
“Ngủ đi”
Hắn lại lấy ra một viên Hoả Vân Châu dùng để làm ấm, xua tan khí lạnh, nhét vào lòng bàn tay Tống Tiềm Cơ.
Đợi đến khi sắp xếp mọi việc thoả đáng xong, hắn đi tới dưới mái hiên, một mình đối diện với làn mưa thu rả rích.
Hắn lẳng lặng lắng nghe tiếng mưa rơi trong chốc lát, đợi đến khi người trong phòng đã ngủ say mới mở miệng nói:
“Ra đây”
Đêm mưa mới nãy còn không một bóng người mà nay mười mấy bóng người lại đột nhiên loé lên, ôm quyền quỳ gối:
“Tôn thượng!”
Mạnh Tranh Tiên cau mày:
“Nhỏ giọng thôi”
Người tới rùng mình, lại càng thêm cẩn thận.
“Đây là kế hoạch xây lại Kim Cung, thỉnh tôn thượng xem qua”
“Việc ở Tây Hải, thỉnh tôn thượng định đoạt”
Ngọc giản đưa vào tay Mạnh Tranh Tiên, hắn đứng dưới mái hiên chỉ thị, phân phó vài câu, đến cuối lại gọi đám người lại:
“Chậm đã, tìm vài thứ mang đến đây cho bổn toạ”
………
Lúc Tống Tiềm Cơ tỉnh lại, trời đã ngừng mưa. Ánh nắng trong vắt xuyên qua rừng rậm, chiếu vào khung cửa sổ cũ kĩ, vầng sáng nho nhỏ chiếu lên người hắn.
Đàn chim ngoài phòng đua nhau hót vang, thanh âm vui tai.
Trên bàn có thêm một bát mì còn đang bốc lên khói trắng nóng hổi.