Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364. Cả Thiên Hạ Là Địch (2)

Chương 364. Cả thiên hạ là địch (2)
Chương 364. Cả thiên hạ là địch (2)

Tống Tiềm Cơ liều chết tránh trái né phải, nắm bắt được sơ hở, dán lên phi kiếm ba tấm ‘Khinh vân phù’.

Thân kiềm liền trở nên nhanh như gió, trong khoảnh khắc đột phá khỏi trận hình của đối phương.

Mọi người đuổi theo thêm mười dặm liền không đuổi kịp được nữa, đứng ở đó mắng chửi Tống Tiềm Cơ. Dạ Xoa hô to:

“Tôn thương, thuộc hạ vô năng không đuổi kịp được hắn, chờ thuộc hạ điều chỉnh lại nhân mã sẽ lập tức đến cứu ngài. Xin tôn thượng bảo trọng”

Mạnh Tranh Tiên cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ, đúng là một đám ngu xuẩn.

Người trong tà đạo Tây Hải không có khả năng không biết hắn quát lui hai người Kim Đao, Kim Luật, sau đó tự nguyện rời đi cùng Tống Tiềm Cơ.

Đám người này đơn giản là muốn nhân cơ hội này để thể hiện lòng trung thành, bày ra tư thái liều chết cứu giá để về sau vớt lấy chút chỗ tốt mà thôi.

“Ngươi cũng thật là lợi hại đấy”. Mạnh Tranh Tiên chậm rãi nói:

“Nhưng linh khí của ngươi cũng sắp khô kiệt đến nơi rồi, chúng ta không có khả năng đi ra khỏi vùng biển này”

Tống Tiềm Cơ dùng mu bàn tay lau đi vết máu bên khóe môi:

“Trong túi trữ vật của ta còn có một kiện hộ giáp ẩn tích, sau khi ngươi mặc vào liền hướng về phía tây mà chạy đi”

“Còn ngươi thì sao?”. Mạnh Tranh Tiên hỏi thử.

“Ta sẽ chạy về phía đông, một đường này ta sẽ lưu lại tung tích, để dẫn đám truy binh theo. Sau đó, chúng ta sẽ vòng một vòng tròn, ba ngày sau hội hợp ở Thiên Cừ”

“Nhưng ngươi còn đang bị thương”. Ánh mắt của Mạnh Tranh Tiên dừng lại ở vết thương dữ tợn vẫn còn đang chảy máu trên ngực và trên bụng của Tống Tiềm Cơ.

“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi”. Tống Tiềm Cơ ngửa đầu uống thêm một viên đan dược trị thương.

Mạnh Tranh Tiên liếc mắt một cái liền nhận ra đó là một viên hồi nguyên đan thứ phẩm.

Thật là một tên tán tu nghèo túng.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”. Mạnh Tranh Tiên hỏi.

Tống Tiềm Cơ không cần tài bảo, không cần quyền thế, hắn không nhìn thấu được người này.

“Muốn cái gì là sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi lại.

“Vì sao lại đối với ta như vậy?”

Khói thuốc súng cùng máu tươi bị ném lại phía sau, mặt biển liền trở về với sự yên bình.

Vầng trăng tròn dâng lên trên tầng mây, chiếu sáng một bên mặt vẫn còn đang dính máu của Tống Tiềm Cơ.

Mạnh Tranh Tiên thấy hắn bất đắc dĩ thở dài:

“Ta cũng không muốn gì cả. Ta vồn chỉ muốn làm ruộng, trồng hoa cỏ, an nhàn qua ngày. Nhưng ai bảo ta là sư huynh của ngươi chứ, ta chỉ có thể quan tâm ngươi nhiều hơn một chút như vậy thôi”

Tại một khắc này, Mạnh Tranh Tiên thật sự cảm thấy vô cùng hoang đường.

Tống Tiềm Cơ thật sự đã uống say.

“Sư huynh sao? Quan tâm…ta sao?”. Mạnh Tranh Tiên lẩm bẩm:

“Ta đường đường là Ta đạo chi chủ, là đệ nhất đại ma đầu đương thời, vậy mà cần một con ma men như ngươi bảo hộ sao?”

Hắn cười tự giễu:

“Ha, hóa ra trên đời này vẫn còn có một người nguyện ý liều mình bảo hộ cho ta”

Ánh trăng tròn trịa hoàn hảo giống như một cái khay bạc khổng lồ.

Những đám mây nhẹ nhàng chuyển động, gió biển thổi vào mặt.

Mạnh Tranh Tiên chậm rãi mở miệng:

“Mỗi năm, vào đêm trăng tròn, ta đều mở tiệc, thời điểm đó, đều sẽ có vô số thích khách tới giết ta. Bởi vì một đêm nay, ta phải gánh chịu sự phản phệ của công pháp, kinh mạch xương cốt không chỗ nào là không đau, như bị ngàn mũi đao cắt qua xương cốt, như bị vạn con kiến gặm nhắm tim ta. Bọn chúng đều sẽ tận dụng cơ hội này mà tìm tới, muốn lấy mạng của ta.

Trăng tròn rồi lại khuyết, hàng năm cứ vào ngày mười lăm tháng tám đến ngày mùng một tháng chín, là thời điểm yếu nhất của ta trong năm. Ngươi cứ mang ta đi, ra khỏi Tây Hải này như vậy, người khắp thiên hạ này đều muốn giết ta, ngươi dù sao cũng chỉ là một tán tu, có thể làm được gì chứ…”

Tống Tiềm Cơ nghe hắn nói xong liền ngẫm nghĩ rồi nói:

“Như vậy chúng ta không thể chia binh làm hai đường được, vẫn là cùng nhau đi thôi”

Ánh mắt Mạnh Tranh Tiên liền trở nên nặng nề:

“Ngươi muốn bảo vệ ta đến mức như vậy sao. Ngươi không sợ sẽ bị vạn người trong thiên hạ thóa mạ, mẳng chửi ngươi dám cùng ma đầu làm bằng hữu sao?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Ta không sợ”

“Ngươi không sợ đám truy binh quá mạnh, ngươi không thể quay đầu lại được nữa sao?”

“Ta không sợ”

“Ngươi không sợ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn sao?”

“Ta không sợ”

Mạnh Tranh Tiên cười rộ lên, tuy tóc hắn đã bạc hết nhưng khi cười lên vẫn mang theo vài phần ngây thơ của thiếu niên:

“Vậy chúng ta liền cùng nhau đi thôi. Để ta xem xem chúng ta có thể đi được đến nơi nào”

Hắn muốn nhìn một chút, Tống Tiềm Cơ rốt cuộc có thể làm đến bước nào.

Chỉ mong sau khi người này tỉnh rượu, sẽ không hối hận.

“Tốt”. Ánh mắt Tống Tiềm Cơ đã trở nên lờ đờ mông lung:

“Trở về Thiên Cừ thôi”

….

“Tôn thượng muốn chúng ta làm bộ đuổi giết hắn sao? Tại sao ngài ấy lại muốn như vậy?”

Sau một hồi đại chiến, tiên đảo huy hoàng trước đây giờ đã chỉ còn lại những tàn tích.

Bốn ngươi tụ lại bên trong mật thất dưới lòng đất, nhìn kỹ bí lệnh của Tà Phật.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Kim Đào hỏi.

Kim Luật nói:

“Còn có thể làm gì nữa chứ, cứ chiếu theo ý của tôn thượng mà làm thôi”

Kim Thoa rùng mình một cái:

“Tôn thượng có phải đã phát hiện ra điều gì hay không. Tống Tiềm Cơ kia làm sao…”

Kim Đao quát:

“Nếu tôn thượng đã biết, chúng ta làm sao còn mạng mà đứng đây nữa chứ?”

Hết chương 364.
Bình Luận (0)
Comment