Tây Hải mênh mông vô tận, sương đêm bao phủ, sóng biển cuồn cuộn, cuồng phong rít gào.
Một thanh phi kiếm đang lung lay bay trên mặt biển, giống như một viên sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Có hai người đang ở trên thân kiếm, một đứng một ngồi.
Người ngự kiếm đứng ở phía trước đang mang thương tích đầy người, nhưng dáng đứng vẫn hết sức đĩnh đạc, cắn răng thao túng phi kiếm bảo trì tốc độ nhanh nhất, để mặc cho máu tươi tùy ý rơi xuống biển rộng đen nhánh bên dưới.
Người ngồi ở phía sau hắn thì ngược lại, lông tóc không tổn hao gì, hai chân khẽ đung đưa, giống như đang ngồi trên thành lan can ngắm trăng hóng gió:
“Tống Tiềm Cơ, thiên hạ to lớn thế này, ngươi muốn mang bổn tọa đi đâu?”
Một người thì giống như vừa rơi xuống vực sâu, một người lại giống như đang tản bộ dạo chơi ngoài thành, hai người đối lập vậy mà lại cùng ở trên một chuôi kiếm.
“Quay trở về Thiên Cừ”. Tống Tiềm Cơ trả lời xong, liền bắt đầu tự nói một mình.
Lần này, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, xung quanh cũng không có tiếng ca vũ vui cười, chỉ có tiếng gió biển gào thét, Mạnh Tranh Tiên rốt cuộc nghe thấy được câu nói mơ hồ kia:
“Trở về Thiên Cừ trồng trọt”
Đùa giỡn cái gì vậy?
Mạnh Tranh Tiên hơi híp mắt:
“Thật là thú vị”
Hồng trần tửu có thể phóng đại dục vọng, làm bại lộ bản tính của người khác.
Mạnh Tranh Tiên luôn tin rằng bản chất con người vốn dĩ là xấu xa. Giống như trên dạ yến được tổ chức hàng năm ở Kim cung, không ít những chính đạo quân tử ngày thường ra vẻ đạo mạo đều đã cởi bỏ lớp da người, làm đủ trò xấu xa.
Danh môn chính phái sao? Hắn khinh thường những thứ đó.
Nhưng sau khi Tống Tiềm Cơ uống rượu xong, lại nói muốn trở về trồng trọt, hơn nữa còn rút kiếm giết ra khỏi trùng vây, còn nói muốn cứu hắn.
Nếu nói Tống Tiềm Cơ không say, nhưng những lời hắn nói ra Mạnh Tranh Tiên nghe mà không hiểu gì cả, lời nói hết sức lộn xộn, rõ ràng thần trí không tỉnh táo.
Nhưng nếu nói hắn say, hắn lại có thể bằng nhiều năm kinh nghiệm mà thiết kế con đường chạy trốn, tránh né khỏi đám ‘truy binh’.
“Thiên Cừ là nơi nào?”. Lần này, Mạnh Tranh Tiên thật sự có chút tò mò:
“Chính là Thiên Cừ quận, thuộc địa của Hoa Vi Tông ở Thiên Tây châu sao?”
Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Mạnh Tranh Tiên hỏi:
“Vì sao lại trở về nơi đó?”
Hắn có xuất thân từ phàm nhân, cho nên chú ý nhiều tới chuyện thế gian hơn so với những tu sĩ sinh ra ở Tu chân giới.
Hắn sớm đã được nghe nói tới, Thiên Cừ quận mấy năm nay liên tục có đại hạn, ôn dịch nạn đói hoành hành khắp quận, dân chúng lâm vào cảnh lầm than. Bởi vì thần miếu nơi đó không thu được hương hỏa cung phụng cho nên Hoa Vi Tông cũng lười quản đến sống chết của phàm nhân ở nơi đó.
Một mảnh tử địa linh khí khô kiệt như vậy, tại sao lại đáng giá cho một tên ma men như thế này nhớ mãi không quên như vậy chứ?
Tống Tiềm Cơ thấy hắn hỏi như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái:
“Ngươi không muốn trở về nhà sao? Cha mẹ của ngươi, quản gia nhà ngươi cùng nữ đầu bếp, còn có những người bằng hữu của ngươi đều ở nơi đó…. Ngươi cũng đi lâu như vậy rồi, không nhớ tới bọn họ sao?”
Mạnh Tranh Tiên nghe hắn nói mà cảm giác như bị sét đánh, sắc mặt liền trở nên thay đổi:
“Làm càn, ngươi dám trêu chọc bổn tọa sao”
Hắn tức giận, vung tay áo lên, muốn một chưởng chụp nát đầu người trước mặt này.
Lời còn chưa dứt, đã thấy sóng biển dưới chân quay cuồng giân dữ.
Một vòi rồng từ dưới biển phóng lên cao, mười mấy hắc ảnh lao ra khỏi mặt biển, đạp lên đầu những con sóng.
Người đứng ở vị trước phía trước cao chín thước, trong tay cầm theo một thanh tam xoa kích có hắc khí lượn lờ xung quanh, ném về phía đầu thanh phi kiếm đang bay tới kia:
“Tống lão tặc. Mau thả Tà Phật ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống”
Những người khác cũng cùng hô lên:
“Tôn thượng, chúng thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong tôn thượng lượng thứ”
Cú ném này có lực lượng ngàn cân.
Phi kiếm của Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng xoay chuyển, như một đầu cá tránh thoát khỏi tam xoa kích, vung tay áo ném ra một xấp bạo phá phù:
“Tây Hải dạ xoa. Ta muốn dẫn người ra biển, khi nào thì đến phiên các ngươi nhúng tay chứ?”
Đám bùa trong nháy mắt được kích nổ, trên mặt biển bùng lên ánh lửa, âm thanh nổ vang như lôi âm cuồn cuộn.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi đã muốn chết như vậy thì đừng trách chúng ta chặt đầu ngươi xuống làm đồ nhắm”. Người vừa ném kích mắng to:
“Bày trận”
Tống Tiềm Cơ cười to:
“Đầu của Tống mỗ ở đây, ai có bản lĩnh thì tới đây mà lấy”
Hắn đột nhiên quay đầu lại, thần sắc trở nên ôn hòa:
“Tiểu Mạnh, ngồi vững nhé, sư huynh mang ngươi giết ra ngoài”
Mạnh Tranh Tiên thu lại chưởng vào trong tay áo, ánh mắt khẽ thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn chiến đấu.
Tu sĩ tà đạo am hiểu sự dùng cổ và độc để chiến đấu, ra chiêu không lưu lại lối thoát.
Khói độc màu đỏ tươi, độc trùng xấu xí, kết hợp cũng những chiêu thức hết sức tàn nhẫn, không muốn sống tấn công về phía Tống Tiềm Cơ.
Trong lúc nhất thời, âm phong thổi mạnh, mây đen che lấp ánh trăng.
Phi kiếm ở trên bầu trời lúc lên lúc xuống, như một đầu bạch xà bị thương, càng làm kích thích sự điên cuồng của nó.