Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362. Say Rượu Rút Kiếm (2)

Chương 362. Say rượu rút kiếm (2)
Chương 362. Say rượu rút kiếm (2)

Tống Tiềm Cơ đã quen một mình chiến đấu, thường dùng một loại đấu pháp tiết kiệm linh khí, mỗi một kiếm đều phải cẩn thận tính toán để đạt được lợi ích tối đa.

Hắn thậm chí còn tự sáng tạo ra một loại công pháp ‘Mượn lực đả lực, hậu phát chế nhân’ và ‘Ngũ hành độn thuật’, để tiện cho việc phá vỡ vòng vây, chạy trốn.

Nhưng đêm nay hắn lại không tiếc linh khí, càng không tiếc chính mình, chẳng chút cố kỵ mà vung kiếm chém giết khắp nơi.

Nhất thời không ai dám chặn lại mũi kiếm của hắn.

Bụi bặm đầy trời, pháp khí phi hành của các đại môn phái cũng bay lên giữa màn đêm, từ xa quan sát tình thế biến hoá.

Tu sĩ có tu vi hơi kém thì không dám lên trời, chỉ dám trốn chạy ở trên mặt đất.

Những người đang trong cơn say liền bị đánh thức, hương thơm ôn nhu bỗng chốc trở thành đao quang kiếm ảnh.

Tống Tiềm Cơ một người một kiếm khiến cho toàn bộ trận thế tiến lui, nơi hắn đi qua, đỉnh điện sụp đổ, mái ngói vỡ tan.

Trên đỉnh đầu có trận pháp áp bách, bón phía xung quanh có Kim Luật, Kim Đao dẫn theo đám người ở Kim Cung, đông đến mức không thấy điểm cuối, giống như thiên binh thiên tướng bao vây lấy hắn.

Tống Tiềm Cơ ở trong vòng vây, chẳng còn đường lui nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, giống như một đầu giao long rời khỏi biển lớn.

“Hắn đang giả vờ say hay say thật vậy?”

Kim Đào phu nhân nghĩ mãi không ra:

“Nếu là say thật, thì sao kiếm thế còn sắc bén đến vậy?”

“Hắn say thật, say đến mức quên cả sợ hãi, vô pháp vô thiên”

Tà Phật khoan thai tới muộn, tóc trắng bay múa, hồng y phần phật.

Mười tám viên hồng ngọc phật châu lơ lửng trước mặt hắn, quang hoa lưu chuyển, vận sức chờ phát động.

Hắn xuất hiện sau lưng Tống Tiềm Cơ, không chút tức giận, ngược lại lại hứng thú dạt dào:

“Đặt kiếm xuống đi, ngươi chạy không thoát đâu”

Tống Tiềm Cơ một mình đóng giữ quan ải, hào khí ngút trời, quay đầu lại nói:

“Ai nói chúng ta trốn không thoát. Tiểu Mạnh đừng sợ, sư huynh sẽ đưa ngươi về Thiên Cừ!”

Mạnh Tranh Tiên ngẩn người, Tiểu Mạnh là ai?

Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ này tưởng rằng năm ấy bọn hắn cùng ở Hoa Vi Tông làm ngoại môn đệ tử, cho nên hắn liền được tính là ‘sư huynh’ của ta sao?

Thiên Cừ mẹ nó lại là nơi nào nữa?!

Dù có đang say cũng phải nói năng có chút căn cứ chứ.

Tống Tiềm Cơ giết ra một lối thoát, cả người toàn máu, quay người lại nói:

“Ngươi đi trước đi, ta cản lại phía sau”

Mạnh Tranh Tiên bị Tống Tiềm Cơ chặn ở sau lưng, hắn nhìn bóng lưng người kia đag chém giết ở phía trước, cảm thấy cực độ hoang đường:

“Ngươi, ngươi bảo ta đi sao?”

Đây là sản nghiệp của ta, ta còn đi đâu được?

Tống Tiềm Cơ quát lên:

“Còn ngây ra đấy làm gì nữa! Trong số những thủ hạ này có người trăm phương ngàn kế muốn giết ngươi! Ngươi mà không đi sẽ chịu thiên đao vạn quả mà chết đấy”

Kim Đao và Kim Luật nghe hắn nói vậy liền nộ hoả công tâm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chiêu thức dưới tay liên tiếp mắc lỗi:

“Tôn thượng đừng nghe hắn nói năng linh tinh, châm ngòi li gián, ta trước nay luôn trung thành tận tâm với tôn thượng!”

“Ta tự nguyện hạ cổ, tuyệt đối không hai lòng với tôn thượng!”

Những ma tướng khác sôi nổi tự chứng minh lòng trung thành của mình, mắng Tống Tiềm Cơ là âm hiểm giảo hoạt.

Có ai mà không biết, đối với những kẻ dám phản bội hắn, thủ đoạn của hắn trước nay luôn tàn nhẫn vô cùng.

Mạnh Tranh Tiên phất tay áo, lạnh giọng nói:

“Cút ra”

“Tôn thượng ——”

“Lui xuống!”

Chúng ma đầu không biết hắn có tin hay không, giống như thuỷ triều mà lui xuống.

Tống Tiềm Cơ kéo theo Mạnh Hà Trạch, giống như đang xách một con gà con.

Hai người đạp lên phi kiếm, hoá thành một đạo lưu quang, bay về phía Tây Hải sóng gió sôi trào.

……..

Gần đây ở tu chân giới có chuyện gì đáng kinh ngạc nhất, chuyện gì mà truyền khắp tứ đại châu.

Đó là chuyện Tống Tiềm Cơ hung danh hiển hách xuất hiện ở hội đấu giá của Kim Cung, trở thành vật phẩm đấu giá áp trục, các đại thế lực tranh nhau đấu giá, cuối cùng thành giao với giá trên trời.

“Mà người này dã tính khó thuần, thà chết chứ không chịu khuất phục, thế mà một mình phá vỡ trùng vây, đại náo Kim Quật, bắt cóc Tà Phật, chạy xa ngàn dặm”

“Tống Tiềm Cơ kia tàn nhẫn độc ác, phải chịu nhục như vậy nhất định hận chết Tà Phật!”

“Đại ma đầu Tà Phật này, cũng phải có người vì tu chân giới mà trừ hại. Nhưng như thế này thì đêm trăng tròn tiếp theo, Kim Chung còn mở yến hội nữa không? Về sau chúng ta còn được uống Hồng Trần Tửu nữa không?”

“Không đúng, sao ta nghe nói Tà Phật tự nguyện đi theo Tống Tiềm Cơ?”

“Tống Tiềm Cơ đánh thủ hạ của hắn, huỷ đi Kim Cung của hắn, hắn sao còn có thể tự nguyện đi theo được chứ?”

“Cách nghĩ của đại ma đầu không thể theo lẽ thường được đâu”

Khắp các trà lâu tửu quán phố phường, tin này được truyền đi đến mức ồn ào huyên náo, không ai không biết, không ai không hay.

Hết chương 362.
Bình Luận (0)
Comment