Giống như mới chỉ là thiếu niên còn chưa thành hôn đã ngẫu nhiên có nhi tử.
Hơn nữa nhi tử này lại bất hiếu, là đứa nghịch tử.
Tống Tiềm Cơ không khỏi thở dài, chỉ thấy rượu có màu đỏ hồng gợn sóng bên trong chén ngọc, một chút ánh trăng tán loạn rơi xuống chính giữa chén ngọc.
“Tửu lượng của ta không được tốt lắm”
Mạnh Tranh Tiên cười lạnh:
“Ngoài miệng thì nói muốn ta tin tưởng ngươi, cái gì cũng nguyện ý làm, kết quả thì đến một chén rượu cũng không chịu uống, ngươi bảo ta phải tin ngươi thế nào đây?”
Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ đáp:
“Chỉ mong ngươi đừng hối hận”
Mạnh Tranh Tiên cười lớn:
“Ta trời sinh tà chủng, giết người không ghê tay, làm chuyện ác vô số mà chưa từng mơ thấy ác mộng, nói gì đến hối hận?!”
Tống Tiềm Cơ nghe thấy vậy liền cầm chén lên, một hơi uống cạn.
Hồng Trần Tửu cay nồng vô cùng, vưà vào họng liền có cảm giác như đốt cháy dạ dày, giống như liệt hoả lan khắp đồng cỏ.
Điểm trí mạng nhất, là nó có thể gợi lên toàn bộ dục vọng như sát dục, tham dục, sắc dục ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim người khác.
“Tốt!”
Mạnh Hà Trạch nâng tay lên, lại rót thêm một chén nữa.
Tống Tiềm Cơ lại ngửa đầu uống tiếp, vài giọt rượu đỏ chảy xuống, làm ướt vạt áo trước ngực của hắn.
Hắn phải bám lấy khung cửa sổ, liên tục ho khan, đột nhiên nâng tay lên, quăng chén rượu đi:
“Đến chén nữa!”
Chén ngọc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, tán loạn như sao trời.
Mạnh Tranh Tiên vỗ tay. Chúng mĩ nhân đẩy màn lụa ra, cầm vò rượu bước vào.
Kim Đào phu nhân tiến lên, rót rượu cho Tống Tiềm Cơ.
Mĩ nhân vờn quanh hắn nhẹ nhàng nhảy múa, tiếng cười giống như tiếng minh châu rơi xuống đĩa.
“Vừa được thoải mái uống rượu ngon, vừa có mĩ nữ nhảy múa vây quanh, tư vị này thế nào?”
Thanh âm của Mạnh Hà Trạch mơ mơ hồ hồ, giống như truyền tới từ nơi xa xăm
“Tống Tiềm Cơ, ngươi vốn nên giống như ta”
“Ngươi không có người thân, không có bạn bè, một mình phiêu bạt khắp tứ hải, lại còn lúc nào cũng phải cảnh giác, không một khắc nào dám thả lỏng. Ngươi sống như vậy không thấy mệt mỏi sao, không bằng đặt kiếm của ngươi xuống, ta truyền cho ngươi một loại công pháp tà đạo, gia nhập Kim Cung của ta làm ma đầu, chẳng phải sẽ được tiêu dao sung sướng hơn ư?”
Tống Tiềm Cơ nghiêng người dựa vào khung cửa sổ hoa, hai mắt hắn lúc này đã trở nên hết sức mông lung, hắn nghiêng đầu nhìn đối phương:
“Ngươi muốn ta bán mạng cho ngươi sao?”
Mạnh Tranh Tiên đối ẩm với hắn một chén:
“Tu chân giới này có ai là không bán mạng, thế gian này có muôn ngàn khổ đau, so với bán cho quân tử, chẳng bằng bán cho ma đầu chân chính!”
Tống Tiềm Cơ trầm giọng cười, hắn nói một câu, thanh âm mơ hồ.
Mạnh Tranh Tiên không nghe rõ:
“Ngươi nói cái gì?”
Nhưng Tống Tiềm Cơ không nói nữa, hắn dường như đã say khướt, không biết đường về, càng không biết hôm nay là hôm nào.
Mạnh Tranh Tiên lẳng lặng nhìn trong chốc lát, chợt hắn phất tay:
“Đưa hắn xuống lầu”
Ánh mắt hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Giống như mất đi hứng thú với cảnh tượng trước mắt, nản lòng thoái chí, không muốn nhìn thêm:
“Gọi Kim Luật lên đây cho ta”
Kim Đào phu nhân sai người khiêng Tống Tiềm Cơ đi, khoé môi khẽ cong lên mà phân phó:
“Chiêu đãi hắn cho tốt, nếu hắn muốn đánh bạc thì cho hắn tiền, nếu hắn muốn uống rượu thì cho hắn rượu, nếu hắn muốn nữ nhân thì tìm người đến ở cạnh hắn. Đợi đến khi hắn say quá ba ngày, dưới trướng Tà Phật lại có thêm một con chó biết nghe lời”
Mạnh Tranh Tiên vẫy tay, một vị vũ cơ cười duyên một tiếng rồi ngã vào lòng hắn.
Chợt nghe thấy một tiếng mắng to:
“Buông hắn ra!”
Bàn tay của Mạnh Tranh Tiên dừng giữa không trung.
Đám người đồng loạt nhìn về phía Tống Tiềm Cơ.
Ngươi vẫn còn đang bị người ta khiêng lên, muốn hét cũng phải hét ‘Buông ta ra’ chứ, sao lại hét ‘Buông hắn ra’ là thế nào.
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang sáng như tuyết cắt rách lụa trắng, bổ ra trận pháp trong phòng.
Kiếm khí bay vút lên trời, từng tầng màn trướng nhất loạt bạo nổ, giống như bông tuyết bay tán loạn.
Tống Tiềm Cơ đứng sát cửa sổ, một kiếm xuất vỏ, tay áo đón gió.
Trăng tròn trên lầu tây, mĩ nhân như ngọc, kiếm tựa cầu vồng.
Vò rượu đổ ngã, tiếng kinh hô vang lên bốn phía:
“Mở trận pháp!”
“Có thích khách!”
Tà Phật dùng một tay đẩy người trong lòng ra, tay kia vung lên, một viên phật châu hồng ngọc nhanh chóng bắn ra ngoài.
…….
Kiếm khí chằng chịt, khiến cho đất rung núi chuyển.
Lầu ngọc sụp đổ, bụi bặm bay đầy trời.
Khách khứa bên trong nhanh chóng thoát ra khỏi phế tích, sau đó tranh nhau chạy trốn.
Tiếng cười nói khắp nơi bỗng chốc trở thành tiếng quỷ khóc sói gào.
Tống Tiềm Cơ đêm nay đã uống rượu, cũng đã rút kiếm.
Hắn lơ lửng giữa không trung, bị đám ma đầu dưới trướng Tà Phật bao vây cả trong lẫn ngoài.
Trận pháp trên đảo tự động khởi động, hồng quang quỷ dị dâng lên từ giữa nhà cửa trên phố, tầng tầng ánh sáng hình thành nên một cái lưới cực đại.
Sức mạnh của toàn bộ hòn đảo phảng phất như đều đè lên người hắn.