Căn phòng này to đến mức kỳ lạ, bởi màn lụa ngăn trở mà như lạc vào mê cung.
Tống Tiềm Cơ dừng bước, cao giọng nói:
“Ta không phải tới để giết ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Mạnh Hà Trạch!”
Ba chữ Mạnh Hà Trạch vừa thốt ra, đèn đuốc khắp điện đột nhiên tắt ngóm.
Ánh trăng lành lạnh không biết xuyên qua khung cửa sổ nào chiếu vào. Rèm lụa đổ bóng lên tường trắng, giống như thuỷ tảo đan xen, quỷ quái dạ hành.
“Tà Phật được gọi là Mạnh Tranh Tiên. Mạnh Hà Trạch là ai chứ?”
Kim Đào phu nhân quát mắng:
“Càng giỏi nhẫn nại, ý đồ càng lớn, đêm nay ngươi nhẫn nhục khi bị chào giá, rốt cuộc muốn làm gì?”
Nàng phất tay áo, mười tấm màn trướng nhanh chóng bắn ra, giống như xích sắt trói buộc quanh người Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ đang muốn xuất kiếm thì chợt nghe thấy phía sâu trong phòng vang lên một đạo thanh âm:
“Để hắn vào đi”
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như thần phật chẳng nhiễm chút bụi trần mở miệng.
Kim Đào phu nhân nghe lời thu tay lại, không nói thêm gì nữa.
Từng tầng màn trướng tách ra, lộ ra một lối đi nhỏ, Tống Tiềm Cơ một mình tiến lên, đi được hơn mười trượng liền nhìn thấy một cánh cửa sổ.
Cánh cửa sổ này cao gấp ba lần chiều cao của một người, đang được mở rộng hoàn toàn, đối diện với trăng tròn phía tây thiên.
Một ngươi thân khoác hồng y, đả toạ dưới trăng, mi mắt rũ xuống, chậm rãi lần chuỗi phật châu.
Tóc hắn trắng như tuyết, dài xoã xuống đầu gối, bị gió đêm cuốn lên, giống như sóng tuyết trùng điệp.
Hắn tắm mình dưới ánh trăng, hờ hững khoác áo choàng màu đỏ sậm, lộ ra lồng ngực như bạch ngọc.
Vốn nên là một pho tượng ngọc không dính bụi trần, vậy mà từ mu bàn tay đến lồng ngực hắn lại trải đầy hình xăm hoa văn yêu dị màu đỏ sậm.
Từ trên người hắn tỏa ra một luồng yêu khí.
Đây chính là Tà Đạo Chi Chủ Mạnh Tranh Tiên. Tuy ở đời trước, Tống Tiềm Cơ cũng đã từng gặp qua, cho nên sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hắn như vậy, cũng nhất thời khó mà tiếp thu nổi.
“Ngươi….’
Tống Tiềm Cơ hỏi:
“Còn nhớ ta không?”
“Không dám quên”
Bàn tay lần chuỗi phật châu của Mạnh Tranh Tiên dừng lại, hắn chợt ngước mắt lên:
“Bổn toạ đa tạ ngươi, từ biệt nơi Hoa Vi Tông, lâu rồi mới gặp”
Cặp đồng tử đỏ như máu, tóc trắng như tuyết.
Tống Tiềm Cơ ngẩn người. Lấy ơn báo oán sao? Tà Phật mà cũng ngọt ngào như vậy sao?
Mạnh Tranh Tiên thu hồi chuỗi phật châu trên cổ tay, đứng dậy phất tay áo;
“Năm ấy nếu không phải ngươi đẩy ta xuống vực sâu, thì giờ này, ta vẫn còn đang đào linh thạch ở Hoa Vi Tông, khổ sở chờ đợi cơ hội. Cho dù có tiến vào nội môn cũng chỉ là một tên đệ tử phổ thông thấp kém nhất trong nội môn mà thôi, tới khi nào mới có thể hết khổ? Nếu không có ngươi liền không có ta của ngày hôm nay, bởi vậy ta không chỉ không hận ngươi, ngược lại còn phải đa tạ ngươi. Ngươi đối với ta có ân tái tạo!”
“Ngươi, đa tạ ta sao?”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy thật hoang đường.
“Có ngươi mới có Tà Đạo Chi Chủ làm chủ cả Tây Hải! Cho dù ngươi vì lý do gì mà đến cũng nên cùng ta uống một ly này”
Mạnh Tranh Tiên nâng tay lên, chén rượu bay vào trong tay hắn.
Hắn đưa cho Tống Tiềm Cơ một chén.
“Không đúng”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy lối suy nghĩ này có vấn đề ở đâu đó.
“Ngươi không nên đa tạ ta, bởi giờ ngươi sống cũng không tốt, không vui vẻ gì cả”
Mạnh Tranh Tiên giống như được nghe thấy một câu chuyện hết sức buồn cười, khoé miệng hắn vậy mà lại cong lên:
“Ngươi cho rằng đây là nơi nào?”
“Đỉnh Kim Cung, Hồng Trần Trai Tràng”
“Ngươi nghe thấy thanh âm ở bên ngoài chứ, ngươi nghe thấy được gì?”
“Tiếng ồn ào”
“Là tiếng cười”
Tà Phật nâng chén rượu lên tự uống:
“Nơi này là nơi có nhiều tiếng vui cười nhất trên đời này”
Tống Tiềm Cơ nghiêng tai lắng nghe.
Có tiếng nữ nhân cười giống chuông bạc, có tiếng cười hào phóng của nam nhân, tiếng cười điên cuồng của dân cờ bạc, tiếng cười to cười duyên cười quyến rũ cười mỉa, hắn giống như bị tiếng cười bao phủ.
Những tu sĩ trẻ tuổi mới nhập đạo nếu bị phồn hoa che mắt sẽ tưởng rằng phi thăng sau khi đắc đạo cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Ở nơi này, vứt xuống tấm da người đạo mạo là có thể hưởng thụ cực lạc”
Tà Phật từng bước đến gần, thanh âm mang theo sự mê hoặc:
“Ngươi có thể ở lại bên cạnh ta”
Tống Tiềm Cơ bừng tỉnh.
Tà Phật chính là dùng một ít ảo ảnh ôn nhu xen lẫn giữa sự tàn bạo để dụ dỗ những thiếu nữ kia lao về phía trước giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn lắc đầu:
“Nếu nơi này thật sự là nơi có nhiều tiếng cười vui nhất trên đời, vậy vì sao ngươi lại không cười?”
Ngươi vì sao lại lạnh nhạt âm trần, một lời không hợp liền giết người như vậy?
Ngươi vì sao vẫn thống khổ như vậy?
“Ngươi nói ta không cười sao?”
Tà Phật khẽ mỉm cười.
Tống Tiềm Cơ tiếp tục nói:
“Khi ở Hoa Vi Tông, ngươi không cười như vậy, ta từng thấy rồi, Mạnh Hà Trạch, ta tới đây để cứu ngươi”
Tà Phật nhìn hắn chăm chú:
“Khi ta chỉ có hai bàn tay trắng, người đẩy ta xuống địa ngục chính là ngươi. Đến bây giờ, khi ta nắm giữ Tây Hải rồi, người nói muốn tới cứu ta cũng là ngươi. Tống Tiềm Cơ, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy một luồng áp lực vô hình ập tới. Nhiệt độ xung quanh hắn giảm mạnh.
Tà Phật động sát tâm rồi.
“Ngươi cần phải tin tưởng ta”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy lời này cực không có sức thuyết phục:
“Chỉ cần ngươi có thể tin tưởng ta, cái gì ta cũng có thể làm”
“Vậy sao”
Sát ý của Tà Phật hơi tản đi, hắn cụp mắt nói:
“Vậy uống chén rượu này đi”
Hắn từng phái người điều tra qua, ở một số phương diện, tán tu Tống Tiềm Cơ này so với danh môn chính đạo còn vô vị, tự chuốc khổ cho mình hơn.
Hắn không uống rượu, không cờ bạc, không ham mĩ sắc, từ chối hết thảy hưởng lạc trên đời.