“Hắt xì!”
Tống Tiềm Cơ nghiêng đầu sờ sờ mũi.
Thị nữ dẫn đường đồng loạt cười rộ lên.
Trong đó, người trẻ tuổi, hoạt bát nhất không kìm được mà nói:
“Xem ra Tống công tử đúng là lần đầu tới đây, còn chưa quen với hương vị của ‘Hồng Trần Tửu’, về sau uống thêm vài ly là quen thôi”
Trăng treo trên đỉnh đầu, đêm vẫn còn dài. Hội đấu giá đã kết thúc, nhưng yến hội lúc này mới chân chính bắt đầu,
Lúc Tống Tiềm Cơ đến lầu ba, đúng lúc gặp phải một đám tôi tớ cường tráng đang khiêng tới một vò rượu mạnh, vượt qua lan can, đổ vào đài sen giữa phòng.
Rượu như thác nước đổ thẳng xuống đài sen, bên trong đài sen liền biến thành một hồ rượu đỏ.
Các vũ công nam nữ trên người mặc vải tơ mỏng, thắt lụa màu, bay múa giữa không trung giống như đánh đu. Khách nhân trong phòng say uống cuồng ca, cười đùa ầm ĩ.
Hương rượu nồng nàn gay mũi, trộn lẫn với đủ thứ hương hoa hương phấn khiến Tống Tiềm Cơ hơi cảm thấy hô hấp không thông.
“Đã để mọi người chê cười rồi, Tống mỗ không biết uống rượu”
Hắn đáp lời.
Một thị nữ khác lên tiếng:
“Hồng Trần Tửu do Kim Cung đặc chế, những người thích rượu như mạng đi cả ngàn dặm xa xôi tới Tây Hải cũng chỉ vì một ngụm này. Tống công tử nếu không ngại thì nếm thử xem, lúc ta ở nhà cũng không thích, nhưng giờ ngày nào cũng phải uống đấy”
“Lúc ở nhà?”
Tống Tiềm Cơ hơi chau mày.
Bởi mấy câu tán gẫu mà hắn một lần nữa đánh giá tốp thị nữ này, phát hiện ra khẩu âm, thói quen khi nói chuyện của bọn họ không giống nhau, có thể thấy không phải là người nuôi dưỡng từ nhỏ ở Kim Cung, hơn nữa cách nói năng, khí chất hào phóng,không hề rụt rè, chẳng giống thị tỳ chút nào.
Tống Tiềm Cơ lại hỏi bọn họ từng luyện công pháp gì, đến từ nơi nào, không khỏi càng hỏi càng tức giận
—— Những thiếu nữ này đều xuất thân từ danh môn, tu tập công pháp chính đạo, mặc dù không hiển hách như Hoa Vi Tông nhưng cũng là thế gia môn phái có danh tiếng.
Chẳng lẽ Mạnh Hà Trạch cường đoạt, bắt những nữ đệ tử này về làm thị thiếp sao? Hay là những thế lực vừa và nhỏ khuất phục dưới dâm uy của Tà Đạo Chi Chủ, không thể không hiến người?
Mạnh Hà Trạch ngươi giỏi lắm, làm đại sư huynh ở Thiên Cừ thì đi bắt cóc đám ngoại môn đệ tử ở Hoa Vi Tông.
Giờ làm đại ma đầu ở Tây Hải thì lại đi bắt cóc khuê nữ nhà người ta.
Trong lúc nói chuyện, mười mấy tù nhân trên người bị trói xiềng xích, không nhìn ra hình người bị áp giải vào phòng, quỳ gối bên đài sen.
Một người mặc trường bào màu đen, tư thế ưu nhã, biểu tình thản nhiên, dùng Dịch Cốt Đao chầm chậm cắt đứt tứ chi, thưởng thức thảm trạng đau đớn của bọn họ.
Bữa tiệc rượu bị trùm lên một tầng huyết sắc, đám người say khướt bởi thấy máu tanh mà bị kích thích càng thêm hưng phấn, từng trận hoan hô vang lên.
Tống Tiềm Cơ lạnh lùng nhìn:
“Người hành hình chính là Kim Luật à?”
Thị nữ cười đáp:
“Không sai, người đó chính là Hữu Hộ Pháp Kim Luật đại nhân”
“Những thích khách bị giết này đại đa phần đều chết ở Hình Đường, chỉ để lại mấy tên dùng để trợ hứng cho yến hội thôi”
“Mục đích là để mọi người nhìn xem, dám tới xâm chiếm Kim Cung ta sẽ có kết cục như vậy”
Người chủ trì cao giọng hô:
“Tà Phật vạn tuế”
Đám người theo Tà đạo cũng đồng loạt hưởng ứng, đến cả thị nữ dẫn đường bên cạnh Tống Tiềm Cơ cũng dừng bước, trịnh trọng nói:
“Tà Phật vạn tuế”
Giữa tiếng cuồng hoan nơi ao rượu rừng thịt này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tống Tiềm Cơ.
Những nữ tu hoa dung nguyệt mạo hẵng còn trẻ người non dạ, nhiệt tình đãi khách là thật, tàn nhẫn phù phiếm cũng là thật.
Ngước mắt nhìn bốn phía, người dưới trướng Tà Phật đều như vậy. Chỉ sợ chỉ cần Mạnh Hà Trạch ra lệnh một tiếng, những thiếu nữ giờ đang thân thiết ôn nhu này sẽ lập tức chen nhau đẩy hắn lên đoạn đầu đài.
Cuối cùng cũng bước chân lên tầng cao nhất, chợt một trận gió mát phất qua mặt, không khí thoáng chốc trở nên tươi mát hơn.
Nhờ có trận pháp mà sự ồn ào bên dưới giống như bị ngăn cách ở nơi rất xa, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn ca sáo trúc.
Phảng phất như cùng với lầu phía dưới triệt để ngăn cách thành hai thế giới, không còn ngửi thấy mùi máu tanh và mùi rượu, chỉ có hương khói nhàn nhạt cùng với mùi đàn hương.
An tĩnh đến mức trang nghiêm, giống như một toà tháp cổ ẩn sâu trong núi.
Thị nữ dẫn đầu mở cửa phòng ra, nhẹ giọng nói:
“Tống công tử, tới nơi rồi”
Tống Tiềm Cơ dẫm lên tấm thảm nhung trắng như tuyết, giống như đang dẫm lên một đám mây.
Dưới lầu huy hoàng rực rỡ, xa hoa truỵ lạc, nhưng bên trong căn phòng này lại sạch sẽ vô cùng. Thảm trắng, tường trắng, giữa không trung là từng tấm màn bằng lụa trắng rũ xuống, giống như băng động ngầm dưới đất trong Huyết Hà Cốc.
Một bàn tay yếu ớt giống như không xương vén tấm màn lụa lên, kéo hắn vào trong.
“Giờ ngươi đã trở thành nam nhân đáng tiền nhất trong toàn tu chân giới, để cho ta nhìn kĩ chút nào”
Kim Đào phu nhân đi một vòng quanh Tống Tiềm Cơ, khẽ phe phẩy chiếc quạt khổng tước trong tay.
“Aiz, đúng là đẹp mắt, tiền này tiêu cũng không uổng phí”
Đám thị nữ vui cười không ngừng.
Tống Tiềm Cơ lùi về sau hai bước:
“Tà Phật ở đâu?”
“Ngươi thông minh đấy, tự mình đứng lên đài, bằng không nếu để Kim Đao trói ngươi áp giải ngươi, ngươi lại phải chịu khổ mất thôi”
Kim Đào phu nhân nói.
Tống Tiềm Cơ không để tâm, hắn dùng chuôi kiếm vén lên từng tầng lụa trắng phiêu đãng, trực tiếp đi về phía sâu nhất bên trong.
Hung danh của hắn còn ở đó, Mạnh Hà Trạch sao lại không bố trí phòng vệ cho được.
Trước đó là Kim Thoa phu nhân đang đóng kịch với hắn. Nếu hắn cắn câu, đương nhiên mọi việc sẽ thuận tiện vô cùng. Còn nếu không cắn câu, bên trong phòng vẫn còn có mai phục.
Không ngờ hắn lại quá mức phối hợp, tự mình lên đài làm vật phẩm áp trục cho hội đấu giá đêm nay.