Mạnh Hà Trạch biết chính mình sắp chết, hắn đã không còn nhìn thấy rõ mặt của Tống Tiềm Cơ, chỉ nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài cửa động, một vầng trăng tròn sáng như tuyết từ trong mây dâng lên.
Trăng tròn kia lung lay, giống như một con thuyền nhỏ vượt qua biển đêm xanh thẳm, bồng bềnh trôi về phía hắn.
Sau khi hắn chết, Tống Tiềm Cơ liền sẽ trở thành ‘Anh hùng đồ ma’, được toàn bộ người của Tu chân giới tôn kính, không cần phải tiếp tục lang thang lang bạt kỳ hồ vất vả nữa.
Tống Tiềm Cơ có được chía khóa cùng bản đồ bảo khố, lại có người phụ tá, cũng đủ để tự lập môn phái, trở thành nhất đại tông sư rồi.
Nghĩ như vậy, Mạnh Hà Trạch liền cảm thấy hơi chút an ủi.
Bốn người Kim Đào, Kim Thoa, Kim Luật, Kim Đao lập ra một kế hoạch sau lưng hắn. Bọn họ tính toán đem hắn phong ấn ở cuối đại lục, trong dòng sông băng chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, bốn người sẽ thay phiên nhau trấn thủ. Bằng cách này, linh khí trong cơ thể hắn sẽ bị đóng băng lại, không thể vận công được, như vậy có thể bảo toàn được tính mạng cho hắn.
Nhưng Mạnh Hà Trạch cảm thấy, cách đó chỉ đơn giản là đang kéo dài hơi tàn, sống như vậy còn không bằng chết đi.
Hắn có cảm giác như trăng tròn màu bạc đang trôi đến gần, ánh trăng như hóa thành một mảnh đất trồng rau màu xanh biếc.
Đây là đồng ruộng của Thiên Cừ vào mùa xuân sao? Mạnh Hà Trạch vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thân thể nhẹ đi, giống như hồn phách xuất khiếu.
Hình ảnh trước mắt hắn trở nên biến hóa nhanh chóng giống như đèn kéo quân, cảnh tượng lao động hăng say nơi Thiên Cừ cùng với chiến trường giết chóc ở Tây Hải đan xen vào nhau, hắn nhìn thấy chính mình cuối cùng tà công đại thành nhưng lại đánh mất đi lí trí, chỉ có thể tự nhốt mình trong trận.
Nhưng sát tính vẫn khó có thể khống chế, chờ đến khi thuộc hạ của hắn xông được vào trong trận, hắn đã tự đem chính mình thiên đao vạn quả.
Sau khi hắn chết, một người gọi là Vệ Chân Ngọc đột nhiên từ đâu xuất hiện, tự xưng là y bát truyền nhân của Tống Tiềm Cơ, tìm được bí khố trong địa cung của hắn, cải tiến công pháp bí tịch của hắn.
Vệ Chân Ngọc là ai? Cái tên này thật là quen tai, giống như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, hắn có lẽ nhận thức người này.
Mạnh Hà Trạch càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa.
Đâu mới là kiếp trước, và đâu mới là kiếp này.
Đâu mới là nhà, là hôm nay hay hôm nào, là sinh hay là tử.
Thần hồn của hắn đau nhức như bị lửa đốt, sắp vỡ tung ra đến nơi. Hắn không tự chủ được mà bị mặt hồ nước lạnh băng hấp dẫn, chìm dần vào trong đó, chợt thấy một tảng đá cực lớn ở dưới đáy hồ, tản ra quang mang ngũ sắc, giống như một đóa yêu hoa nở rộ trong nước.
Chính ngay lúc hồn phách hắn càng ngày càng trở nên suy yếu, ý thức hắn cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, sắp trở thành chất dinh dưỡng cho tảng đá lớn kia, từ chỗ sâu trong thần hồn chợt vang lên một tiếng hét lớn:
“Tiểu Mạnh, trở về”
“Trở về---”
Thanh âm quen thuộc như một sợi dây thừng vô hình quấn lên cổ Mạnh Hà Trạch, kéo hắn ra khỏi hồ nước sâu lạnh lẽo.
“Tống sư huynh?”
Mạnh Hà Trạch đột nhiện trợn trừng mắt, trước mắt là một màu tối đen. Hắn há mồm thở dốc, như người chết đuối được trở về với đất liền.
Hóa ra Thiên Cừ là thật, bằng hữu người nhà và cả sư huynh cũng đều là thật.
“Tĩnh khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất, chậm rãi hồi thần”. Hắn lại nghe thấy thanh âm của Tống Tiềm Cơ vang lên, lần này là gần ngay trong gang tấc. Đối phương tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, khôi phục lại vẻ trấn định:
“Còn tốt, không có việc gì”
Mạnh Hà Trạch dần dần khôi phục thị giác, chỉ thấy trước mắt là sương đêm đang bao phủ lấy hồ nước, vờn quanh bốn phía dãy núi, trăng tròn vẫn treo trên bầu trời như trước.
Còn có Tống Tiềm Cơ đang đứng ở trước người hắn, tu vi càng cao hơn so với bên trong ảo cảnh, khí chất cũng càng ôn hòa trầm định hơn.
Mạnh Hà Trạch đột nhiên quay người đi, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Tống Tiềm Cơ ngẩn người ra, tiểu tư nhà ngươi tốt thật đấy, ta phải cực khổ vào sinh ra tử mới kéo được ngươi trở về, vậy mà đến một tiếng chào hỏi ngươi còn không nói được.
Hắn nghĩ lại, đối phương đã phải tiếp thu quá nhiều tin tức chấn động trong một khoảng thời gian ngắn, đó không chỉ là trải nghiệm đơn thuần mà trong đó còn chứa đựng cả kinh nghiệm tu luyện, nhận thức đối với thế giới, cho nên cần thời gian khôi phục cũng là điều bình thường.
Bên trong Giới Vực, Hoa Vi chân nhân kêu lên:
“Ngươi cứu Mạnh Hà Trạch mất quá nhiều thời gian rồi, không biết còn kịp nữa không, còn tiếp tục muốn cứu người nữa không?”
Tống Tiềm Cơ cắn răng nói:
“Tiếp tục”
Lại nhìn thấy Mạnh Hà Trạch quay đầu lại nhìn hắn, vậy mà đã lệ rơi đầy mặt:
“Sư huynh có bị thương không?”
Tống Tiềm Cơ liền cảm thấy có chút nhức đầu, trách mắng hắn:
“Nam nhi không được dễ dàng rơi lệ như vậy, khóc cái gì mà khóc chứ”
Hai mắt Mạnh Hà Trạch đẫm lệ, trở nên phiếm hồng, có vài phần giống với Mạnh Tranh Tiên trước khi chết.
Ngữ khí Tống Tiềm Cơ cũng trở nên hòa hoãn hơn:
“Được rồi, Tam Sinh Thạch dưới đáy hồ này dù sao cũng là thiên địa dị bảo, ngươi sau khi đi ra khỏi huyễn cảnh, có thêm được kinh nghiệm tu hành của một đời, cũng coi như là nhân họa được phúc”
Mạnh Hà Trạch nhớ tới ‘Tà Phật Mạnh Tranh Tiên’, tâm tình hắn lúc này không đơn giản chỉ dùng hai chữ phức tạp mà hình dung được.
Phảng phất như bị người khác lột sạch quần áo, dẫn đi dạo phố thị chúng ở Thiên Cừ phường, còn có Kỷ Thần một đường khua chiêng gõ trống:
“Phụ lão hương thân tới nhìn một chút, ai đi ngang qua cũng tới nhìn một chút, không nên bỏ lỡ dịp này”
Kỷ Thần, đúng rồi, Kỷ Thần còn đang bất động như một pho tượng ở bên cạnh hắn.
“Sư huynh mang ta về bằng cách nào vậy, để ta đi…”. Mạnh Hà Trạch còn chưa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Tống Tiềm Cơ khẽ thay đổi, đưa cho hắn một xấp phù khuếch đại âm thanh:
“Ngươi quay lại liên hệ với đám đệ tử Thiên Cừ, mang theo toàn bộ bọn họ rời khỏi bí cảnh. Dùng hết mọi biện pháp, để tất cả tu sĩ bên trong bí cảnh đều rời đi”
“Nhưng thời gian còn chưa đến, lối ra vào của bí cảnh còn chưa được mở ra”
“Phía bên trong địa cung có mật đạo liên thông với Tử Hải, ta sẽ chỉ đường cho ngươi”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Không có thời gian giải thích nữa đâu. Đi nhanh đi”
Mạnh Hà Trạch nghe hắn nói nghiêm túc dồn dập như vậy, liền chăm chú lắng nghe, ghi nhớ thật kĩ đường đi vào trong đầu, không dám nấn ná lại lâu, chỉ là trong lòng không buông bỏ được, có chút chua xót:
“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, sư huynh bảo trọng”
“Đi đi”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Hoa Vi chân nhân kêu rên ở bên trong Giới Vực:
“Ta mới vừa nói Tam Sinh Thạch hiện giờ rất không ổn định, chỉ sợ đã bị người động tay động chân, ngươi không nghe thấy hay sao hả? Ngươi không nhanh chóng rời khỏi đây đi, còn muốn tiếp tục cứu người nữa sao?”
Tống Tiềm Cơ thở dài:
“Đúng vậy, bản thân ta cũng không thể hiểu nối chính mình, ta cũng không phải là người tốt mà”
….