Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371. Luôn Bao Dung (2)

Chương 371. Luôn bao dung (2)
Chương 371. Luôn bao dung (2)

Sau khi cơn choáng váng qua đi, Tống Tiềm Cơ liền cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi tới, có chút ẩm ướt lạnh lẽo dính lên gương mặt hắn.

Mưa xuân mịn màng như lông trâu, mưa rơi ướt nhẹp những viên gói xám, những mảng tường trắng và những phiến đá xanh. Con phố dưới mưa có vẻ yên tĩnh và mỹ lệ, nhưng đồng thời cũng mang theo vẻ cổ quái.

Cửa hàng hai bên phần lớn đều đang đóng cửa, người đi đường ai nấy đều bật dù giấy cúi đầu mà đi, dáng vẻ vội vàng, không có người nào nói chuyện với nhau, càng không có tiếng rao của người bán hàng rong.

Tống Tiềm Cơ đi về phía trước hai bước, thả ra thần thức tra xét xung quanh, nhận thấy, ngoại trừ tiếng gió tiếng mưa cùng tiếng bước chân ngẫu nhiên vang lên, thì bốn phía xung quanh không còn bất kỳ động tĩnh nào khác nữa.

Nhưng tại địa phương cách nơi này một con phố, có một tòa tửu lâu đang vô cùng tưng bừng náo nhiệt, phảng phất như sự náo nhiệt của toàn thành đã được tập trung hết vào đây.

Hắn kiểm tra kinh mạch của bản thân, nhận thấy ám thương trên người cũng không nhiều lắm, cũng đã là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Lần này có lẽ sẽ không quá khó khăn. Kỷ Thần của kiếp trước tuy điên điên khùng khùng nhưng lại không hề hoang đường giống như Tà Phật, ít nhất sẽ không tổ chức đấu giá hội”. Trong khi Tống Tiềm Cơ đang cân nhắc mọi việc, bước chân cũng đã đến gần trung tâm của sự náo nhiệt, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ba chữ to như rồng bay phượng múa: Phượng Tiên Lâu.

Bạch Phượng quận còn được gọi là ‘Phượng Tiên quận’, phân nửa cái quận này là sản nghiệp cũng như thổ địa của nhất tộc Kỷ thị.

Phượng Tiên lâu là tửu lâu đệ nhất ở trong quận, nó cũng được điều hành bởi người của Kỷ gia.

Phía bên kia thì yên tĩnh đến khác thường, còn bên này thì cũng náo nhiệt đến khác thường.

Tống Tiềm Cơ đi qua cửa tiến vào bên trong, không ai quan tâm đến hắn, dường như toàn bộ tinh lực của mọi người đều dùng trên việc uống rượu mua vui hết rồi.

Không có tiểu nhị tiến lên chào đón, hỏi hắn muốn chỉ dừng lại nghỉ chân hay muốn ở trọ, mà chỉ có một vị tu sĩ Kim Đan kỳ lặng lẽ tiến tới, ôm quyền hành lễ với hắn:

“Tiền bối, ngài tới tìm người sao?”

“Ngươi biết ta sao?”

“Ngài đã dịch dung tất nhiên ta không nhìn ra được, nhưng may mắn ta nhận thức được thanh kiếm này của ngài. Ngài là bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ, trước nay ngài đều không uống rượu không bài bạc, ngài vào tửu lầu đương nhiên là tới tìm người rồi”. Vị tu sĩ kia đắc ý nói:

“Ngài lại không có bằng hữu, tìm người chỉ có thể là muốn giết người, có cần tại hạ hỗ trợ gì không? Tiểu nhân chỉ lấy giá vừa phải, nguyện cống hiến sức lực cho ngài”

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Kỷ Thần có ở nơi đây không?”

Người nọ chỉ lên trên lầu, thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm liền biết điều mà rời đi.

Tống Tiềm Cơ lại nghe thấy thanh âm lẩm bẩm của hắn phía sau lưng:

“Làm sao người như Tống Tiềm Cơ cũng tới vậy, người kia đáng giá đến vậy sao”

Phía trên lầu hai càng có nhiều người hơn bên dưới, không khí cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, càng có nhiều mỹ nhân xướng khúc đánh đàn, đi qua đi lại không ngừng.

Tống Tiềm Cơ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy một vị thiếu niên ở giữa đám đông.

Thiếu niên kia cao giọng nói:

“Lại lên mười chén Phù Sinh Tửu”

Hắn đang đấu rượu cùng người khác, uống một cách gần như không muốn sống nữa vậy, hết chén này tới chén khác.

Những người xung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cổ vũ cho hắn.

Rượu có màu lam nhạt lấp lánh, được đựng ở trong chén ngọc bằng băng, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ

Tống Tiềm Cơ nhíu mày, tại sao lại là rượu nữa rồi?

Hết hồng trần tửu lại tới phù sinh tửu.

Rượu thì là rượu ngon, nhưng hồng trần chỉ như hư ảo, nhân sinh chỉ là phù du, có gì đáng vui đâu chứ.

“Đừng uống nữa”. Tống Tiềm Cơ gạt đám người ra, giữ lấy chén rượu trong tay Kỷ Thần.

Bởi vì động tác này của hắn, mà mọi người xung quanh giống như trúng phải Định Thân phù, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.

Kỷ Thần trên chân mang một chiếc Đăng Vân ủng màu bạc, trên người mang một chiếc áo có màu vàng tím, tóc buộc đuôi ngựa lên cao.

Giống như một vị thiếu gia ương ngạnh đi ra từ gia đình phú quý, hắn ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn người khác:

“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”

Tống Tiềm Cơ thấy hắn như vậy ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối phương quần áo chỉnh tề, ngăn nắp, bên người còn có bằng hữu đi cùng, còn chưa điên đến mức không có thuốc chữa.

“Ta cũng là bằng hữu của ngươi, ta tới đây là để cứu ngươi. Ta biết ngươi nhất định sẽ không tin, nhưng là…”

Kỷ Thần dựa sát lưng vào ghế, lần này hắn dùng con mắt để nhìn người khác, nhanh chóng đánh gãy lời của Tống Tiềm Cơ:

“Ta đương nhiên tin. Vì sao lại không tin chứ?”

Hắn vẫn duy trì khuôn mặt thiếu niên, mang theo biểu tình lương thiện vô hại.

Tống Tiềm Cơ tức khắc vui mừng, chẳng lẽ Kỷ Thần vẫn còn nhớ rõ hắn?

Hoặc cũng có thể là bởi vì hắn trở nên điên khùng, ngược lại càng dễ dàng tin tưởng lòng tốt của người khác.

Hắn lấy ra một tấm dẫn hồn phù, ‘bang’ một tiếng, dán lên trên trán của đối phương:

“Trở về”

Kỷ Thần mờ mịt chớp mắt, không hề có phản ứng gì:

“Về đâu?”

Mọi người đồng loạt cười to, rượu trong chén bị vung vẩy khắp nơi.

Hắn biết ngay sự tình không thể đơn giản như vậy mà.

Tống Tiềm Cơ lấy lá bùa xuống, chấp nhận vận mệnh, thở dài một tiếng:

“Ngươi tin cái quỷ ý”

Kỷ Thần cũng cười rộ lên theo mọi người, sau đó liền chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua bàn tiệc, tiến lại gần hắn, nhẹ giọng nói:

“Ngươi nhìn tòa tửu lầu này, nhìn tòa thành này mà xem, mỗi người tới đây đều vì muốn giết ta. Ngươi lại chạy tới tự xưng là bằng hữu của ta, đây không phải là tự tìm tới cái chết sao? Tại sao ta phải tin ngươi chứ?”

Hắn nở một nụ cười ngây thơ, nhưng cũng mang theo một cỗ tà khí:

“Đối với những người vội vàng tìm chết như ngươi, ta lúc nào cũng hết sức khoan dung”

Hồng trần tửu có màu đỏ thẫm, càng uống càng cảm thấy nóng. Còn phù sinh tửu có màu xanh lục, càng uống lại càng cảm thấy lạnh.

Kỷ Thần vừa nói xong, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào khắp sảnh đường liền đột nhiên trở nên im bặt, tất cả mọi người đều có cảm giác như rơi vào động băng.

Không khí nơi đây liền trở nên cổ quái giống như trên con phố lúc nãy.

“Hóa ra đã tới thời điểm này rồi”. Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm:

“Khó trách”

Ba ngày sau, vào đêm kinh trập, cũng chính là thời điểm Kỷ Thần bố trí trận pháp tru sát toàn tộc.

(Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch)

Một trăm năm sau khi Kỷ Tinh mất, Kỷ Thần trở về cố hương, hơn nữa còn nói cho mọi người biết hắn đã trở lại.

Hắn nói muốn ở đêm kinh trập trở về cố hương, thanh toán nợ cũ năm xưa.

Sau đó, hắn quang minh chính đại đi vào Phượng Tiên lâu uống rượu, tùy ý để mặc cho đám kẻ thù của hắn phái nhân mã tới đàm phán, dùng hết mọi thủ đoạn tới giết hắn, thưởng thức tư thái tuyện vọng, khủng hoảng giãy dụa của bọn họ.

Cao thủ được Kỷ gia mời đến không ngừng tiến vào Phượng Tiên lâu, chờ đợi thời cơ phất động tấn công.

Kỷ Thần phảng phất như không nhận ra, vẫn cùng những người đó xưng huynh gọi đệ, uống rượu chén lớn.

Hết chương 371.
Bình Luận (0)
Comment