“Đã tới lúc này rồi mà còn bẻ ngược lại được sao?”
Trong lòng Tống Tiềm Cơ thầm mắng mấy câu vô lý.
Hắn không rõ đời trước Kỷ Thần và dòng bên của Kỷ Gia có thù hận như thế nào, chỉ mơ hồ từng nghe được lời đồn đại:
Người chống đỡ Kỷ Gia – Kỷ Tiên Tôn sau khi ngã xuống lưu lại một nhi tử và một nữ nhi.
Hai người này trời sinh đã tôn quý, chỉ tiếc rằng nhi tử Kỷ Thần tư chất ngu dốt, học tám năm phù đạo mà không làm nên trò trống gì. Nữ nhi Kỷ Tinh thì thân thể gầy yếu, ốm đau liệt giường trong một thời gian dài, không sống qua được mười tám tuổi.
Gia tộc chỉ có thể chọn Kỷ Quang ở dòng bên làm người kế thừa. Phế vật Kỷ Thần ghen ghét thiên tài Kỷ Quang, trở mặt thành thù với gia tộc, đại náo một trận, sau đó liền không biết đi về đâu.
Một trăm năm sau, Kỷ Thần trở về cố hương, lúc này hắn đã có được truyền thừa của trận sư tà đạo, hắn liền dùng chính sức mạnh của mình mà giết hết toàn tộc, khiến cho một gia tộc đã từng hiển hách xiết bao từ nay tuyệt tích.
Mà sau đấy, hắn lại trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày nửa say nửa tỉnh, ban đầu cũng có người lên tiếng bất bình thay cho Kỷ Gia, nhưng chẳng có ai dám động vào một tên vừa điên khùng lại vừa lợi hại cả, chỉ có thể trốn hắn mà đi.
Một đêm nào đấy, Kỷ Thần say khướt, thế mà lại muốn lên trời hái sao, sau đó liền đụng phải thiên bích ở trên cao chót vót, bị cuồng phong xé toạc thành nhiều mảnh.
Thiên hà ở tít trên cao, phía bên ngoài thiên bích, tu sĩ chưa phi thăng không thể phá vỡ thiên bích, đây là thưởng thức cơ bản của tu chân giới.
Kỷ Thần đường đường là nhất đại đại trận sư, vô số người đã trở thành vong hồn bên trong trận pháp của hắn, đến cuối cùng vậy mà lại chết một cách ly kỳ hoang đường như vậy.
Sự kiện ‘Phi thăng hái sao’ của hắn nhất thời được truyền đi, trở thành trò cười trứ danh trong tu chân giới.
Những việc này bởi nghe mà rợn cả người hoặc bởi quá mức chấn động nên mới truyền vào tai Tống Tiềm Cơ.
Đời trước Tống Tiềm Cơ bận lo tu luyện, lúc nào cũng phải trốn chạy, đương nhiên không quá hiểu biết chuyện bát quái của người khác.
Lúc hắn gặp được Kỷ Thần, quả thực giống như lời đồn, điên điên khùng khùng, nói năng lộn xộn, còn muốn chiến đấu với hắn, vây khốn hắn bên trong trận pháp, nhưng hắn không muốn tham gia vào một cuộc tranh đấu không mục đích, không ý nghĩa như vậy nên chỉ phá trận của đối phương, sau đó liền dùng độn thuật thoát thân.
Đời này, ở Đăng Văn nhã hội, Tống Tiềm Cơ đã làm quen với Kỷ Thần rồi.
Ở Thư Hoạ Thí, Kỷ Thần vẫn là một tiểu thiếu gia nhà giàu ngây thơ.
Mặc dù vẽ phù không xong bị người ta chê cười cho là phế vật nhưng lại vô cùng lạc quan mà lấy đó làm tự giễu, còn tự nghĩ ra một loạt bát canh gà độc, tự mua vui cho mình.
“Càng nỗ lực càng không xong, không nỗ lực là sẽ nhẹ nhàng”
“Đời người quan trọng ở việc có tham dự, ta chính là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình mà xếp bét”
“Mặc dù gần đây xui xẻo nhưng phải tin rằng thiên đạo rồi sẽ báo đáp, ta vẫn còn cơ hội”
Tống Tiềm Cơ sau đấy dạy cho hắn chơi cờ, bố trận, hắn một khi sửa thói nản lòng liền học hành vô cùng nghiêm túc, trước nay chưa từng lười biếng.
Nếu Tống Tiềm Cơ chỉ trăng trên trời bảo với hắn rằng, vầng trăng thật ra là hình vuông, thì hắn cũng sẽ trợn tròn mắt mà bảo:
“Cẩn thận nhìn kĩ hình như cũng có tí góc cạnh, Tống huynh lợi hại thật”
Ba người Mạnh Hà Trạch, Vệ Bình, Lận Phi Diên mỗi khi giương cung bạt kiếm, đều nhờ hắn mà hoà giải.
Đủ loại trận pháp trong Tống Viện và Thiên Cừ cũng nhờ hắn cẩn thận bố trí.
Một Kỷ Thần như vậy sao có thể vì lòng đố kỵ mà kết thù với huynh đệ dòng bên được.
Hơn nữa Kỷ Thần mặc dù có tiền nhưng lại không coi trọng tiền tài. Hắn chỉ quan tâm muội muội Kỷ tinh, sao có thể vì không hài lòng với việc phân chia gia sản mà ôm lòng oán hận, giết sạch toàn tộc.
Điều quan trọng nhất là Kỷ Tinh khi ở Thiên Cừ rõ ràng thân cường thể kiện, đã bình an vượt qua tuổi mười tám, đâu ra bệnh nằm liệt giường, mới mười tám tuổi đã mất sớm?
Trước đây Vệ Chân Ngọc biên soạn ‘Ba trăm sáu mươi điều thường thức trong tu chân giới’ còn mời huynh muội Kỷ Gia giúp đỡ, dùng đồ ăn ngon để hối lộ Kỷ Tinh, dùng Kỷ Tinh để dày vò Kỷ Thần.
Vệ Chân Ngọc còn bảo Kỷ Tinh là một cô bé tham ăn, có thể một mình ăn hết ba chén cơm sáu đĩa đồ ăn, chỉ bằng một nắm đấm cũng có thể khiến Kỷ Thần phải ôm đầu bỏ chạy, kêu hô muội muội tha mạng.
Có thể thấy lời đồn đại kiếp trước có quá nhiều điểm nghi vấn, hoàn toàn không thể tin được.
Chỉ trong chớp mắt, Tống Tiềm Cơ đã nghĩ thông suốt, mà thanh âm của Kỷ Thần lại một lần nữa vang lên:
“Các ngươi đều nghe thấy rồi đấy, người này nói hắn là bằng hữu của ta”
Hắn vận đủ khí tức, khiến toàn bộ người trong lầu đều nghe được rõ ràng.
Tửu lâu trước đó còn loạn xị bát nháo giờ lại là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có bảy tám thanh âm ngắn ngủi vang lên đánh vỡ sự trầm mặc.
Tống Tiềm Cơ không cần quay đầu lại cũng biết, đó là tiếng đao kiếm nhẹ nhàng xuất vỏ, tiếng pháp khí được rót đầy linh khí.
Tu sĩ khắp phòng bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Kỷ Thần vỗ bả vai Tống Tiềm Cơ:
“Bọn chúng muốn giết ta, ngươi lại là bằng hữu duy nhất của ta, nhất định sẽ thay ta ra tay đúng không, không thì gọi gì là bằng hữu nữa?”
Tống Tiềm Cơ nhìn quanh bốn phía:
“Những kẻ này không giết nổi ngươi đâu”
Hắn đối diện với những ánh mắt đang ngày càng trở nên bất thiện hơn kia mà cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn thấp giọng nói:
“Ngươi đừng nghịch nữa”
Kỷ Thần cười haha:
“Đều nghe thấy cả rồi chứ? Người bằng hữu này của ta cũng coi thường các ngươi đấy!”
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mỉa mai, nghe vào khiến người ta phải giận phát điên, máu huyết sôi trào.
Một người đập bàn quát:
“Tặc tử chớ vội càn rỡ! Kỷ Gia nhiều năm tích đức hành thiện, gia chủ đức cao vọng trọng, ngươi lại tuyên bố muốn huỷ cả gia môn, quả đúng là điên cuồng mất trí, không biết trời cao đất dày!”
Lập tức có người phụ hoạ theo:
“Ngươi kiêu ngạo như vậy thật sự cho rằng Quận Bạch Phượng bọn ta không có người sao?”
“Nay chúng ta giết Kỷ Thần và đồng bọn của hắn là để trừ hại cho tu chân giới!”
Mưa ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, sắc trời dần tối.
Mùa xuân ở Quận Bạch Phượng vẫn luôn như vậy, nhiều ngày mưa rả rích, khiến người ta phải chán nản.
Tiếng mưa tí tách rơi lại càng trợ giúp cho thanh thế trong lầu.
Đám người mạnh mẽ lên án tội trạng của Kỷ Thần, mượn hơi rượu mà cho nhau thêm can đảm, ngôn từ vô cùng đường hoàng.
Phảng phất như người ban nãy uống rượu đùa vui cùng Kỷ Thần, bây giờ lại chuẩn bị nhân cơ hội mà đánh lén hắn, không phải là bọn họ.