Tống Tiềm Cơ thờ dài:
“Các ngươi nên nhanh chóng ai về nhà nấy đi, trời sắp mưa to rồi”
Thời tiết thế này nên nghe tiếng hoa cỏ uống nước mưa, không nên nghe người ta mắng chửi.
Lời vừa ra khỏi miệng, đám người đã ngạc nhiên nhìn hắn.
Chẳng lẽ bọn họ hò hét cả nửa ngày trời mà người này chỉ nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ thôi sao.
“Mưa lớn không tốt sao?”
Chợt có người tiếp lời:
“Thiên Nam Châu Xuân Vũ Kiếm Trương Lô, xin thỉnh giáo cao chiêu!”
Thanh âm vang lên từ phía lầu một, ngay sau đó, một đạo kiếm quang giống như mưa bụi theo đó bay lên trên.
Đám đông trở nên phấn khích, rốt cuộc vẫn phải có ai đó dẫn đầu mới được.
Người xuất thủ đầu tiên đương nhiên sẽ gặp rủi ro lớn nhất nhưng cũng trở thành người nổi bật nhất.
Về sau người khác nhắc đến trận chiến đồ ma này vĩnh viễn không thể không ngợi khen hắn dũng mãnh không biết sợ.
Kiếm quang đã đến trước mặt Tống Tiềm Cơ, thẳng hướng mệnh môn.
Kiếm khí nhanh mà lạnh, giống như mưa đêm ngoài cửa sổ bay theo gió mà đến.
Đồng thời có hai người không muốn tụt lại phía sau. Một thanh trường đao màu đỏ đậm, một sợi xích sắt màu bạc đồng loạt đánh về phía lồng ngực Tống Tiềm Cơ.
“Nếu đã rút kiếm vậy không cần tự báo gia môn”
Bàn tay Tống Tiềm Cơ nắm lấy chuôi kiếm.
Kiếm của kiếm tu chính là tên của chính mình.
Kiếm một khi đã xuất vỏ, đối phủ liền nhận ra, hà tất gì phải tự mình báo ra nữa.
Xuân Vũ Kiếm mượn nước mưa đầy trời, lợi dụng thiên thời địa lợi, kéo theo trường đao, xích sắt của hai người khác, uy lực lại càng thêm mạnh mẽ.
Mà Kỷ Thần lại đứng ngoài quan sát khiến Tống Tiềm Cơ càng có vẻ thế đơn lực mỏng.
Đám người ngừng thở, đang muốn xem xem bọn họ đánh nhau thế nào nhưng trận đấu lại không hề kéo dài.
“Oành!”
Chỉ có một tiếng nổ lớn vang lên.
Ánh sáng chói mắt toả ra từ trong vỏ kiếm của Tống Tiềm Cơ, giống như tia chớp giữa trời đêm, như thu thuỷ dưới ánh trăng.
Đám người theo bản năng vội nhắm mắt lại trong giây lát, đến khi mở mắt ra, chỉ thấy Xuân Vũ Kiếm đã rơi khỏi tay, trường đao bị đánh văng ra xa, xích sắt bị đứt thành nhiều đoạn.
Ba bóng người đồng loạt bay ra, đâm thẳng lên nóc nhà.
Dầm gỗ sụp đổ, mái ngói vỡ tung toé.
Mưa gió điên cuồng ùa vào qua lỗ thủng trên mái nhà, tạo nên một cảnh tượng vô cùng thê lương.
Một đạo kiếm quang cô độc, chặt đứt ba kiện pháp khí bản mệnh.
“Cô quang kiếm pháp! Hắn, hắn là Tống Tiềm Cơ”
“Tống Tiềm Cơ sao có thể ở Quận Bạch Phượng?”
“Nghe nói gần đây hắn đang thu thập vật liệu luyện khí, muốn luyện chế một thanh bảo kiếm bản mệnh, Phượng Hoàng Lửa của Quận Bạch Phượng chính là ngọn lửa luyện khí thượng phẩm, hắn có lẽ vì vậy mà tới, chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này thôi!”
Một đám người vừa truyền âm cho nhau vừa âm thầm lần mò rời đi, chỉ mong đêm nay chưa từng tiến vào Phượng Tiên Lâu.
Bọn họ tới nơi này, hoặc là để kiếm chỗ tốt từ Kỷ Gia, hoặc là muốn trừ hại cho tu chân giới, từ đó mà nổi danh.
Còn có người muốn xem náo nhiệt, hoặc mang lòng may mắn nhặt của hời.
Nếu đã là chẳng có thâm cừu đại hận gì, chẳng có ai nguyện ý lấy mạng mình ra.
Sau phút kinh hoàng ngắn ngủi, chỉ còn mười mấy người ở lại, đều là Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn từng qua lại với Kỷ Gia.
Một lão giả trấn định nói:
“Các hạ vì sao lại tới đây quậy vũng nước đục này, Kỷ Thần hứa cho ngươi cái tốt gì sao? Giá cả có thể bàn bạc không?”
Ba người phía sau hắn ôm quyền với Tống Tiềm Cơ, mang theo thái độ khách khí.
Tống Tiềm Cơ thu kiếm lại:
“Kỷ Thần là bằng hữu của ta, đêm nay không nói chuyện làm ăn, ta phải đưa hắn đi”
Lão giả trầm mặc.
Lời nói đến nước này rồi, không động thủ vậy ý là vẫn còn chỗ để đàm phán.
‘Bộp, bộp, bộp!”
Một trận vỗ tay giòn giã vang lên.
Nhân vật chính đêm nay đang dựa vào khung cửa vỗ tay, chân thành ca ngợi:
“Không hổ là bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ, ta vậy mà lại có bằng hữu lợi hại như vậy. Xem ra đêm nay ta không phải chết nữa rồi. Các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây, lại làm gì được ta nào?”
Trước mắt Tống Tiềm Cơ liền tối sầm.
Có Kỷ Thần ở đây khiêu khích trào phúng, nào có chuyện sẽ không đánh nhau chứ.
“Gia chủ đương nhiệm của Kỷ gia cũng là bằng hữu của ta!”
Lão giả kia phi thân tới trước, một chưởng đánh về phía Kỷ Thần.
“Ngươi cho rằng ai cũng sợ Tống Tiềm Cơ sao?”
Ba người khác đã sớm chuẩn bị từ trước, đồng loạt xuất thủ với Kỷ Thần.
Vì để phòng Tống Tiềm Cơ ngăn cản, tốc độ bọn họ cực nhanh, hơn nữa một kích còn xuất toàn lực, muốn dùng một kích giết chết kẻ địch.
Tống Tiềm Cơ thấy ngón tay Kỷ Thần khẽ nhúc nhích, trong lòng vô cớ trầm xuống, hắn kinh ngạc quát lớn:
“Đừng qua đó!”
Kỷ Thần nâng tay lên, giống như đang ấn lến dây đàn, khẽ khàng gảy cái gì đó.
“Lộp bộp lộp bộp”
Máu tươi thịt vụn rơi xuống sàn nhà, giống như những hạt mưa rơi trên mái ngói.
Tống Tiềm Cơ không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn bốn người kia bị vô số trận tuyến trong suốt cắt đứt, hoá thành một đống thịt nát, không còn xếp nổi thành hình người.
Đến một tiếng kêu thảm cũng không có.
“Ngại quá, mới nãy rảnh rỗi không có việc gì làm nên ta kéo mấy sợi dây ấy mà”
Kỷ Thần dịch chân đi, bất mãn khi thấy vệt máu làm bẩn Đăng Vân Ủng của hắn.
Những tu sĩ khác thấy thảm trạng như vậy, khuôn mặt đều lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng cáo từ rời đi.
Tình cảnh như này, còn ai còn quan tâm gì đến ân toán gia tộc của Kỷ Gia nữa.
Phượng Tiên Lâu một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.
Kỷ Thần vẫn đang dựa vào khung cửa sổ, biểu cảm thản nhiên, giống như bên chân không phải là một đống thịt nát xương vụn mà là từng bó hoa tươi.
Tống Tiềm Cơ gầm lên:
“Ngươi làm gì đấy?!”
Đời trước Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần rốt cuộc mắc tật xấu gì vậy?
Một đứa thì thích đập nát đầu người ta, một đứa thì thích cắt người ta thành thịt vụn.
Đợi về Thiên Cừ rồi, đều sẽ bắt bọn họ đi kéo cày làm ruộng, không xay xong hạt thì không cho ăn cơm.
Kỷ Thần vô tội cười cười:
“Đánh như ngươi thì phải đánh đến lúc nào chứ, ta vậy mà lại không biết, bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ lại là hạng người nhân từ nương tay như vậy đấy”
Hắn nói xong, hai tay liền khẽ vỗ, nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như một con chim yến biến mất giữa màn mưa đêm.
………