“Ngươi không phải tức giận sao? Còn đi theo ta làm gì?”
Kỷ Thần quay đầu lại nhìn, cách một màn mưa rả rích, Tống Tiềm Cơ đi phía sau hắn không xa.
“Ta là bằng hữu của ngươi”
Tống Tiềm Cơ lặp lại lần nữa.
“Ồ đúng, suýt nữa thì quên mất, vậy ngươi cứ đi theo đi”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Kỷ Thần lại âm thầm đề khí.
Hai đạo tàn ảnh đuổi bắt nhau trong mưa.
Một tu sĩ có thể cả đêm không ngủ nhưng tinh thần lại không thể lúc nào cũng căng chặt, cũng cần phải đả toạ điều tức, chải vuốt linh khí.
Từ khi Kỷ Thần vào thành, đêm nào Kỷ Gia cũng phái người theo dõi hắn nhưng từ đầu đến cuối đều không theo kịp, không điều tra ra nơi dừng chân của hắn.
Kỷ Thần có chút tự đắc, mãi cho đến đêm nay, gặp phải người không cắt đuôi nổi như Tống Tiềm Cơ.
Hắn là trận sư, sự lý giải của hắn về không gian vượt xa các tu sĩ khác. Vì sao thân pháp độn thuật của Tống Tiềm Cơ lại có thể vượt qua hắn.
Kỷ Thần quay đầu lại, lần đầu tiên để lộ ra thần sắc tức giận:
“Ngươi vẫn theo được sao? Ngươi không mệt hả?”
Tống Tiềm Cơ thong thả đáp:
“Ta lần đầu tới Quận Bạch Phượng, vào Bạch Phượng Thành, coi như đi dạo phố”
Kỷ Thần hết cách với hắn:
“Tuỳ ngươi!”
Mưa dần ngưng, đám mây đen vẫn che khuất vầng trăng mông lung.
Hai người vòng qua vòng lại mấy con đường, cuối cùng Tống Tiềm Cơ và Kỷ Thần sóng vai nhảy qua một bức tường đổ.
Bên trong tường, lan can gãy đổ, tường hoa đã sớm rách nát, dưới hành lang trải đầy mạng nhện, chỉ có hoa cỏ khắp viện sinh trưởng mạnh mẽ, um tùm tốt tươi.
“Đây là bên trong Kỷ phủ à?”
Tống Tiềm Cơ kinh ngạc.
“Là nơi ta ở khi còn nhỏ”
Kỷ Thần đáp.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi không phải là đích tử sao, sao lại ở nơi viện tử phía cạnh bên ngay sát đường thế này.
Kỷ Thần tự đắc:
“Ta mở một cái ‘cửa’ bên trong trận pháp phòng hộ của bọn chúng”
Hoá ra Kỷ Thần mỗi đêm đều nghỉ ở nơi này.
Người Kỷ Gia làm sao có thể ngờ rằng được, Kỷ Thần lại ở ngay dưới mi mắt bọn họ như vậy.
“Ngồi đâu thì ngồi, đừng khách khí”
Kỷ Thần lấy nệm mềm chăn gấm từ trong túi trữ vật ra, thả lỏng mà nằm trên đó.
Tống Tiềm Cơ nhảy lên mái hiên, ôm kiếm cảnh giới.
Sau cơn mưa, làn gió nhẹ thổi tan đám mây đen trên bầu trời, lộ ra ánh trăng mông lung.
Hoa cỏ khắp viện cũng phát ra những âm thanh xào xạc.
“Sao lại định thời gian vào ba ngày sau, đêm Kinh Trập ý?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
Kỷ Thần nhắm mắt nói:
“Kinh Trập tốt mà, vạn vật đâm chồi nảy lộc, sấm xuân nổ vang, sâu trùng thức dậy, thích hợp mở trận, đặc biệt là sát trận”
“Vậy Thanh Minh không phải tốt hơn sao? Thanh Minh gió nổi, ngươi không phải am hiểu Phong Tuyết Trận hơn sao?”
Tiếng cười của Kỷ Thần truyền đến:
“Một tên điên làm việc, không nói đạo lý, không hỏi nguyên do”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ngày Kinh Trập là tròn trăm năm ngày giỗ của muội muội ngươi, đúng không?”
Tiếng côn trùng kêu vang chợt ngưng bặt, bầu không khí tĩnh mịch.
Lúc Kỷ Thần một lần nữa mở miệng, ngữ khí đã trở nên lạnh băng:
“Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Ta quen Kỷ Tinh”
Hắn không nói dối, nhưng Kỷ Thần không tin.
“Ta là điên, không phải là ngốc”
Kỷ Thần cười lạnh:
“Ngươi mới nãy còn nói, ngươi lần đầu tới Quận Bạch Phượng. Nhưng xá muội mười tám tuổi đã sớm qua đời, khi còn sống, ngoại trừ một lần từng tới Đăng Văn nhã hội, chưa từng rời khỏi Quận Bạch Phượng, sao có thể quen ngươi được chứ?!”
Chợt sắc mặt hắn hơi thay đổi:
“Đúng rồi, Đăng Văn nhã hội…”
Tống Tiềm Cơ từng là ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông, bởi phản lại tông môn mà bị truy sát nhiều năm.
Tính thời gian, khi Tống Tiềm Cơ ở dưới chân núi nơi Hoa Vi Thành trốn đông trốn tây, cũng đúng là lúc Kỷ Tinh tới Hoa Vi Tông xem Đăng Văn nhã hội, lại ghét bỏ Hoa Vi Tông buồn tẻ vô vị nên thường xuống núi, tới trong thành dạo phố chơi đùa.
Hai người thật sự có thể đã từng gặp mặt.
Mà khi Tống Tiềm Cơ nhắc tới tên cả Kỷ Tinh, giọng điệu có cảm giác thân quen, thần sắc quan tâm dưới đáy mắt không phải là giả.
Tám phần là hắn đã từng gặp Kỷ Tinh, hơn nữa hai ngươi là bằng hữu chứ không phải là kẻ thù.
Kỷ Thần nghĩ tới đây, ánh mắt đánh giá Tống Tiềm Cơ liền có sự biến hoá vi diệu.
Hắn chẳng lẽ là muội phu chưa qua cửa của ta sao?
Chính vì Kỷ Tinh mà nay hắn tới đây để giải vây cho ta, còn tự xưng là bằng hữu của ta sao?
Người bình thường nếu phỏng đoán như vậy, đại đa phần sẽ hỏi lại đối phương để xác nhận hoặc là thay muội muội đã chết chăm sóc ý trung nhân, nhiều năm sau cùng nhau quét mộ thắp hương, hồi tưởng người đã khuất.
Nhưng cách nghĩ của Kỷ Thần lại kỳ quái, khác người
—— Tống Tiềm Cơ này bề ngoài tuấn tú, khí chất xuất chúng, quả thực có dáng vẻ mà nữ tu ưa thích.
Nếu đã có qua lại với Tiểu Tinh, vậy chi bằng để hắn và Kỷ Tinh cùng làm lễ âm hôn, tới âm tào địa phủ rồi cũng tiện chăm sóc cho Tiểu Tinh.
Bằng không Tiểu Tinh làm một con quỷ cô độc, bị các nữ quỷ khác bắt nạt thì làm sao bây giờ.
Chỉ là người này có chiến lực trác tuyệt, kiếm chưa từng rời người, không dễ đối phó, ta còn phải tốn một phen công phu.
Có bị đánh chết, Tống Tiềm Cơ cũng không ngờ rằng, trong lòng Kỷ Thần lại đang xoay chuyển chủ ý điên rồ này.
Nếu không hắn nhất định sẽ xuất kiếm đánh cho Kỷ Thần to đầu, răng rơi đầy đất:
Lúc ở Thiên Cừ, ngươi lấy Mạnh Hà Trạch và Vệ Chân Ngọc ra dắt mối tơ hồng linh tinh, giới thiệu đối tượng cho muội muội của mình. Đến đời này, muội muội người cũng mất rồi, ngươi vẫn còn muốn làm âm hôn cho nàng nữa, ngươi còn là người không hả!
Không sợ muội muội của ngươi đánh ngươi sao!
“Tống huynh, nếu ngươi đã là bằng hữu của xá muội, vậy cũng chính là bằng hữu của ta. Khụ, ngươi ở trên mái nhà hóng gió có lạnh không? Xuống đây cùng uống bát rượu, làm ấm người nào”
Kỷ Thần lên tiếng.
Tống Tiềm Cơ nghe thấy hai chữ ‘Tống huynh’ thân thuộc mà hơi sửng sốt.
Không biết thái độ của đối phương vì sao lại thay đổi lớn đến thế, nhưng cách nghĩ của tên điên nào có thể dùng lẽ thường để lý giải.
Hắn nhảy xuống từ góc mái hiên:
“Giờ ngươi tin ta thật sao?”
“Đương nhiên là tin ngươi rồi!”
Kỷ Thần chớp đôi mắt to tròn, mỉm cười vô tội.
Tống Tiềm Cơ mò ra giấy phù, Kỷ Thần lập tức hai tay ôm đầu.
“Lại tới nữa? Ngươi đây là phù phát hiện nói dối hả!”
Vẫn là chậm một bước rồi.
“Trở về!”
Tống Tiềm Cơ quát.
Kỷ Thần một phen giật giấy phù xuống, thuần thục gấp thành một con chim yến bằng giấy:
“Dán phù cho ta làm gì, ta còn chỗ nào để trở về nữa đâu”
Chim yến bằng giấy bị hắn ném ra, uyển chuyển nhẹ nhàng bay đi, rơi vào hồ nước trong viện, phá tan ánh trăng trong ao.
Tống Tiềm Cơ nhìn giấy phù ướt sũng, lẩm bẩm nói một mình:
“Cửa này so với cửa kia còn khó hơn”
……….
Kỷ Phủ cực lớn, giống như thành trong thành
Viện chính nằm ở phía trung tâm, được tầng tầng lớp lớp thủ vệ vây quanh, uy nghiêm giống như hoàng cung chốn nhân gian.
Với tư cách là gia chủ đương nhiệm của Kỷ Gia, Kỷ Quang ở Quận Bạch Phượng đã quen làm vua một cõi, nói một không nói hai.
Nhưng kể từ khi Kỷ Thần vào thành, hắn phải đối diện với thử thách lớn nhất kể từ khi kế vị. Bởi vì áp lực mà đêm đến, hắn thậm chí còn không thể đả toạ nhập định.
Trong khoảng thời gian này, Kỷ Thần đang đợi, đám người Kỷ Gia cũng đang đợi.
Chi tiêu của Kỷ Thần ở Phượng Tiên Lâu, toàn bộ đều tính vào sổ sách Kỷ Gia.
Kỷ Quang tặng cho hắn rượu ngon, mĩ nhân, còn có cả linh thạch, tìm người tới uống rượu cùng hắn, đánh bạc với hắn, chơi đùa cùng hắn.
Ngày nào cũng uống rượu, liệu đầu óc còn thanh tỉnh nổi không. Mĩ nhân ôn nhu bên người, liệu sát tâm còn kiên định được không.
Mơ mơ màng màng, tay còn đủ vững, còn có thể bố trí trận pháp được nữa sao.
Kỷ Quang cực khổ chờ đợi. Nhưng vì sao Kỷ Thần vẫn chưa triệt để phát điên, hơn nữa còn giết sao cũng không chết.
Đêm đã về khuya, ánh nến lay động, Kỷ Quang vẫn đang dạo bước trong thư phòng.
“Kỷ Thần quen với Tống Tiềm Cơ từ khi nào, tin tức quan trọng như vậy mà sao giờ mới báo?”
Mười mấy người trong phòng đều là Cung phụng của Kỷ Gia đã lâu.
Trong đó có một người than thở:
“Tống Tiềm Cơ khi trước dịch dung, quả thực không ai biết hắn tới”
“Tìm người đi gặp Tống Tiềm Cơ kia xem”
Kỷ Quang cuối cùng cũng ra quyết định:
“Không, để ta tự đi”