Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375. Vạch Trần Chân Tướng (1)

Chương 375. Vạch trần chân tướng (1)
Chương 375. Vạch trần chân tướng (1)

Ngày thứ hai, thời tiết quang đãng, những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời trong xanh.

Trên đường phố vẫn yên tĩnh đến lạ thường, những giọt nước phản chiếu bóng mây, những chiếc lá rụng bay trên đường, tạo nên một cảm giác hết sức hiu quạnh.

Quả đúng là thần tiên đánh nhau thì tiểu quỷ gặp tai ương. Kỷ Thần trở về với khí thế mãnh liệt như vậy, người bình thường đâu ai dám dễ dàng ra cửa.

Không chỉ có toàn bộ trên dưới Kỷ gia mà ngay đến cả toàn bộ tòa thành này cũng đều cẩn thận chờ đến đêm kinh trập.

Sau lúc đó, bất luận là ai thắng ai thua, cuộc sống liền sẽ trở lại như bình thường.

Tống Tiềm Cơ cùng Kỷ Thần trở lại Phượng Tiên lâu.

Tòa lâu này đã được sửa chữa lại hoàn toàn mới, lại lần nữa mở cửa đón khách.

Trong lâu cũng thay đổi một đám khách nhân khác, lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Phảng phất như sát cục đêm hôm qua chưa từng xảy ra vậy.

Tống Tiềm Cơ ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, rũ mắt nhìn đường phố trống trải bên ngoài:

“Ngươi cố ý thả ra tin tức, để cho những người không liên quan có thể tranh thủ thời gian tránh đi đúng không?”

Kỷ Thần cười nói:

“Tống huynh suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta mang trên mình cái danh điên khùng, nổi tiếng ở ngoài kia, cho nên những người khác đơn giản là đều sợ ta mà tránh đi thôi”

Tống Tiềm Cơ phát hiện thái độ của Kỷ Thần đối với hắn quả thật trở nên tốt hơn, mở miệng ra là ‘Tống huynh’, nét tươi cười cũng trở nên nhiệt tình hơn, giống như khi ở Thiên Cừ vậy.

Nhưng Kỷ Thần còn không có chân chính tin tưởng hắn, làm ra vẻ ta đây như vậy là có mục đích gì chứ?

“Lên cho ta đậu phộng, hạt dưa, mứt hoa quả, mỗi loại một ít. Lại thêm một ấm trà hoa cúc cao cấp, một đĩa bánh phượng ngũ sắc vừa mới hấp”. Kỷ Thần một bên gọi đồ với tiểu nhị, một bên nói chuyện với Tống Tiềm Cơ:

“Tống huynh lần đầu tiên tới đây, nên nếm thử đặc sản bánh phượng ngũ sắc của nơi này”

“Ta nghe nói đồ ăn ở Bạch Phượng quận rất đắt đỏ, ngươi muốn mời ta sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Có người mời rồi, không tới lượt ta đâu”. Kỷ Thần cười nói.

Sau khi hắn gọi đồ, các khách nhân khác cũng sôi nổi gọi trà và điểm tâm. Không có người nào gọi rượu, Phương Tiên lâu từ một tửu lâu trở thành một trà quán.

Ngồi trên bàn bát tiên, nâng chén uống trà, cắn hạt dưa, ăn đậu phộng, không khí thật thanh tịnh, phong nhã.

Tống Tiềm Cơ nhìn bốn phía xung quanh:

“Không có sát khí”

“Người hôm nay tới, chỉ phụ trách nhìn chằm chằm vào ta”. Kỷ Thần nói:

“Nếu ta không tới, sợ rằng Kỷ gia sẽ đi khắp thành tìm ta, thôi thì đơn giản tới uống vài chén trà cũng được”

Khi hai người nói chuyện, trà bánh cũng đã được bưng lên.

Ở Bạch Phượng quận quen sử dụng chén trà làm bằng sứ tráng men xanh, miệng chén to rộng, nước trà có màu sắc hơi nhạt, mặt trên nổi một lớp bọt trà tinh mịn màu trắng.

“Khách quan, mời ngài”. Tiểu nhị vừa bưng trà lên tươi cười nhiệt tình.

Kỷ Thần nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một hớp, không khỏi thỏa mãn mà than một tiếng:

“Tống huynh có lẽ sẽ không nghĩ ra được đâu, trên mặt chén trà hoa cúc ở Bạch Phượng quân không hề có hoa cúc, mà là một lớp bọt trà có hình những cánh hoa cúc đang mở ra”

Tống Tiềm Cơ cúi đầu nhìn vào bên trong chén trà của mình, bọt trà tạo thành hình cánh hoa cúc tụ rồi lại tán, cuối cùng vậy mà lại ngưng tụ thành một hoa văn rõ ràng, nổi ở trong chiếc chén sứ tráng men xanh.

Giống như một đóa hoa đào xinh đẹp trên bầu trời xanh.

Trong lòng Tống Tiềm Cơ khẽ động.

Hắn ở rất gần Kỷ Thần, người này là một đại trận sư, đối với linh khí trong không gian vô cùng mẫn cảm, nếu như sử dụng phương thức truyền âm đưa tin của tu sĩ sẽ khó tránh khỏi sinh ra linh khí dao động, sẽ bị đối phương phát hiện được.

Nhưng loại tay nghề của trà sư phàm nhân này lại không cần điều động đến linh khí.

Kể cả Kỷ Thần có đang ngồi đối diện với hắn, nhưng bởi vì góc độ và ánh sáng phản chiếu khác nhau, cho nên đối phương cũng không thể nhìn thấy được hoa văn trong chén trà của hắn như thế nào.

Quả là suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn thông minh.

Chính mình đột nhiên xuất hiện, chen ngang vào trong cục, Kỷ gia nhất định sẽ nắm được tin tức.

Nếu đối phương không làm gì cả, không phái người liên hệ với hắn, vậy mới là việc lạ.

Tống Tiềm Cơ vừa nhấc chén trà lên, bọt trà tinh mịn liền tiêu tán đi, không còn thấy gì nữa.

“Mùa xuân ở Bạch Phượng quận này, có nơi nào có thể nhìn thấy hoa đào không?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Toàn bộ Bạch Phượng quân này chỉ có một địa phương có thể nhìn thấy hoa đào nở”. Kỷ Thần chậm rãi nói:

“Nơi đó nằm ở mười dặm phía ngoài Thành Nam, được gọi là Đào Hoa Ổ”

Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói:

“Ta muốn đi mua chút đồ vật”

“Ngươi muốn mua đồ vật, sao lại phải nói với ta làm gì?”. Kỷ Thần buồn bực nói:

“Chẳng lẽ muốn mua cho ta sao?”

“Vì phải dùng tiền của ngươi”. Tống Tiềm Cơ thành thật nói:

“Ta không có tiền”

…..

Sau khi màn đêm buông xuống, Tống Tiềm Cơ không trở về phế viện ở Kỷ gia cùng Kỷ Thần.

Hắn một mình đi tới đào hoa ổ, mang theo ba khối lưu ảnh thạch.

Lưu ảnh thạch giá cả rất đắt, nhưng độ phổ cập lại rất cao, đều có thể mua được trong các cửa hàng lớn ở tứ đại châu.

Hắn vì thu thập tài liệu để đúc kiếm mà trong túi đã trở nên rỗng tuếch, cho nên để mua được những thứ này chỉ có thể vay tiền của Kỷ Thần.

Sau đó, hắn đơn giản cải tạo lại ba khối lưu ảnh thạch này, mài giũa nó trở thành hình dạng ngọc thạch nhỏ, khảm lên chuôi kiếm và đai lưng.

Hy vọng tối nay, vật này sẽ có tác dụng, Tống Tiềm Cơ vừa nghĩ vừa đi vào bên trong thạch đình rồi ngồi xuống.

Trên bàn đá đã bày sẵn trà bánh, là những đặc sản của Bạch Phượng quận giống như ban ngày, bao gồm trà hoa cúc và bánh phượng ngũ sắc.

Tống Tiềm Cơ lên tiếng:

“Tống mỗ đã tới rồi, mời ra gặp mặt”

Một thanh âm khác vang lên, giống như đã sớm có chuẩn bị:

“Tống đạo hữu, lần đầu gặp mặt, tại hạ là Kỷ Quang, gia chủ đương nhiệm của Kỷ gia”

Một người bước ra từ phía sau những cây hoa đào. Hắn mặc một chiếc áo gấm màu trắng, đầu đội ngọc quan, phe phẩy quạt xếp trong tay, lễ phép vấn an Tống Tiềm Cơ.

Dung mạo người này có ba phần tương tự với Kỷ Thần, nhưng tư thái đoan trang, giống như một vị công tử anh tuấn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện sâu trong đáy mắt hắn ẩn chứa nét kiêu căng cùng bất an.

Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Hóa ra là ngươi”

Trước đây, ở Hoa Vi Tông, hắn từng gặp qua người này.

Khi đó, hắn bị chính mình làm cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể run rẩy tránh ở phía sau lưng phụ thân, vậy mà kiếp trước cũng là gia chủ đương nhiệm của Kỷ gia.

Hết chương 375.
Bình Luận (0)
Comment