Lại là sơn lộ khi đến, Li Anh tiễn bọn họ rời đi.
Màn đêm dần buông, ngân hà sáng rọi.
Gió đêm nhẹ thổi qua bụi hoa, hương hoa thơm ngát.
Li Anh cúi đầu:
“Tống sư huynh, ngươi ở lại đây dưỡng thương đi. Cho dù Hoa Vi Tông có tìm đến cửa cũng không dám trực tiếp khai chiến, chúng ta có thể kéo dài thời gian, ta còn nhiều cách lắm…”
Tống Tiềm Cơ chỉ dịu dàng nhìn nàng, thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, mãi cho đến khi không nói tiếp nổi nữa.
Li Anh chợt nghẹn ngào:
“Ta biết huynh nhất định phải đi. Huynh ở Trích Tinh Đài viết thơ dỗ cho ta vui, ta rất đa tạ huynh. Giờ nghĩ lại, đời này đó là thời khắc vui vẻ nhất của ta…. Ta không bằng Trần tiểu thư dám xông pha, cũng không bằng Hà tiên tử dám liều mạng, ta hình như có hơi vô dụng”
Ba chữ cuối cùng trong ‘Anh hùng thiếp’, mãi cho đến bây giờ vẫn là câu đố không lời giải đáp trong tu chân giới.
Trong lòng ngươi nghĩ gì, khát vọng điều gì liền điền cái đó. Ngàn vạn người có ngàn vạn cách điền khác nhau.
Chỉ có Li Anh giấu đi ba chữ ‘trồng khoai tây’, chẳng kể cho ai hết.
“Đời này của ngươi mới bắt đầu, nhất thời không thuận lợi, đợi thêm chút nữa là được. Mỗi một bông hoa đều có mùa của nó, không cần thiết phải so sánh với người khác. Li tiên tử, ngươi trưởng thành rồi, khổ đau và vui sướng đời này, tất sẽ có một phần của ngươi”
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Hơn nữa, Li tiên tử là tiên tử chơi cờ giỏi nhất mà ta từng gặp, về sau nhất định sẽ thắng cả ta”
Li Anh ngạc nhiên:
“Huynh nghĩ thế thật sao?”
“Đương nhiên rồi”
Li Anh mắt hạnh đỏ bừng, nước mắt dừng trên lông mi, nàng dùng sức gật đầu:
“Ta sẽ cố gắng”
“Này! Có đi không hả, rốt cuộc có đi không đấy! Ta thắp cho các ngươi ngọn nến rồi bày vài bông hoa tươi nữa nhé?”
Tiển Kiếm Trần cao giọng kêu la.
Bầu không khí thương cảm lập tức biến mất tăm.
Sắc mặt Li Anh hơi đỏ, không nói gì nữa, bước chân bay nhanh.
……..
Hai người vừa rời khỏi khu vực cấm không được bay của Tử Vân Sơn, Tống Tiềm Cơ liền cưỡi lên Vô Ảnh Kiếm, đem theo Tiển Kiếm Trần bay về hướng Tây.
“Đêm trăng xán lạn như vậy mà ngươi lại bay nhanh như thế, chẳng phải cô phụ cảnh đẹp đêm thơ sao?”
Tiển Kiếm Trần ngồi lắc lư hai chân.
Tống Tiềm Cơ không trả lời.
Lời của hắn nói hết ở Tử Vân Quan rồi, giờ một chữ cũng lười nói.
Càng về đêm, sao trời càng sáng, thần sắc Tống Tiềm Cơ lại càng ngưng trọng.
Bọn họ đi một mạch về hướng tây, bầu không khí sạch sẽ ẩm ướt dần trở nên khô hanh. Cát bụi cuồn cuộn xen lẫn trong gió, đập bồm bộp vào tấm chắn bằng linh khí do Tống Tiềm Cơ dựng nên.
Cách Tử Vân Sơn tám trăm dặm về phía tây là một mảnh sa mạc.
Bởi cồn cát dịch chuyển không dừng, giống như sông chảy nên người ta gọi nơi đây là Lưu Sa Hà.
Tống Tiềm Cơ bay trên con sông này, bốn phía không người, bên tai chỉ có tiếng gió thét gào, tựa như quỷ khóc sói gào.
“Ngươi không bay ra được đâu”
Tiển Kiếm Trần chợt đáp:
“Tiết kiệm chút sức lực đi”
Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu lên nhìn dải ngân hà, khuôn mặt trầm tĩnh như nước:
“Câm miệng!”
Hắn ngự kiếm phi nhanh, lưng áo đã ướt đẫm.
Trong tiếng gió đêm thê lương, chợt một gióng nói vang lên:
“Sư phụ ngươi nói không sai”
Thanh âm này già nua yếu ớt nhưng lại xuyên qua cuồng phong, rõ ràng rành mạch truyền vào tai Tống Tiềm Cơ.
Lưu Sa Hà không thấy bóng người, trước sau trái phải Vô Ảnh Kiếm cũng chẳng có ai.
Thanh âm vậy mà lại truyền tới từ dải ngân hà trên đỉnh đầu.
Cách một tầng mây trôi nổi, Tống Tiềm Cơ nhìn thấy sao trời run rẩy, một khắc tiếp theo nhanh chóng phóng to, hợp lại, tiếp cận.
Giống như cả dải ngân hà đang rơi về phía hắn.
“Hóa ra là Tinh Hà Mạn của Triệu lão tổ, lâu rồi không gặp”
Tiển Kiếm Trần đứng lên từ phi kiếm, lớn tiếng chào hỏi.
Tống Tiềm Cơ dừng kiếm lại, nhìn rõ những ‘ngôi sao’ kia.
Sao treo ngoài thiên bích, ánh sáng đó đương nhiên không phải là sao thật mà là pháp khí bản mệnh của Triệu lão tổ.
Bộ pháp khí này bao gồm ba trăm sáu mươi tám mảnh vỡ sao băng tạo nên, giữa chúng có một sức mạnh vô hình khống chế, liên kết.
Từ khi bọn họ bắt đầu rời khỏi Tử Vân Quan, những ‘ngôi sao’ này đã hình thành nên một vòng vây, một đường đi theo bọn họ tới Lưu Sa Hà.
“Aiz, lại tới nữa”
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm.
Tiển Kiếm Trần:
“Ngươi vì sao nói ‘lại’, ngươi cũng chưa từng gặp mà”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đời trước khi Triệu gia lấy ra bộ pháp khí này để vây công hắn, gia tộc đã lụi bại, Triệu lão tổ đã chết trước hắn.
Người thao túng pháp khí không thể phát huy toàn bộ uy lực của chí bảo, bị hắn giết ra một đường.
Mà nay lão tổ nửa bước hoá thần vẫn còn sống, Tinh Hà Mạn được thi triển ra, quả thật giống như một dải ngân hà rực rỡ!
Thanh âm già nua kia một lần nữa vang lên:
“Kiếm thần còn nhớ rõ lão hủ sao”
Hắn chỉ nói chuyện với Tiển Kiếm Trần, không thèm để tâm đến Tống Tiềm Cơ, giống như không để hắn vào mắt.
Tiển Kiếm Trần cười đáp:
“Không dám không dám, chúng ta cũng là người quen cũ, ngươi lại đặc biệt tới tiễn ta thì khách khí quá rồi, để chúng ta mau chóng đi qua là được rồi”