Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406. Nhân Giả Vô Địch (1)

Chương 406. Nhân giả vô địch (1)
Chương 406. Nhân giả vô địch (1)

“Tên nhãi ranh, ngươi dám làm như vậy sao”. Triệu lão tổ tức giận không thôi.

Gió tuyết giống như một cái nhà giam, độn thuật độc môn của hắn bị lực lượng của trận phù bài trừ, chỉ có thể xoay người đánh ra Tinh Hà Mạn, đón đỡ lấy Xuân Thu kiếm.

Từng bông tuyết mỏng rơi xuống thân Xuân Thu kiếm, mạ lên thân kiếm một lớp quang huy.

Kiếm khí hiển hóa thành thật thể, một đạo hư ảnh đại kiếm từ trước người Tống Tiềm Cơ bay ra, quét ngang trước mặt, một kiếm trảm phá ngân hà.

Tiển Kiếm Trần cười to:

“Đồ đệ tốt. Ngươi đã có vương gia chi khí, ‘Xuân Thu kiếm’ đã chấp nhận cho ngươi sử dụng”

Tiếng cười của hắn tràn đầy hào sảng nhưng ở trong gió tuyết lại hiện ra một loại ý tứ bi thương.

Hư ảnh đại kiếm giống như núi cao áp đỉnh, không ngừng có mảnh nhỏ sao băng rơi từ không trung xuống, Tinh Hà Mạn dần trở nên ảm đạm.

Sắc mặt Triệu lão tổ trở nên tái nhợt. Hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình đã sai lầm rồi.

Hắn cho rằng đối thủ của chính mình trong trận chiến này là Tiển Kiếm Trần cho nên hắn đã nhằm vào Tiển Kiếm Trần mà tiến hành các loại suy tính, bố trí các loại kế hoạch.

Tống Tiềm Cơ dù có lợi hại đến mức nào thì vẫn chỉ là một hậu bối.

Ai ngờ khi có được chuôi ‘Xuân Thu kiếm’ này, Tống Tiềm Cơ lại trở nên càng đáng sợ hơn so với Tiển Kiếm Trần.

Như thế nào là Vương giả?

Vương giả không phải là người có tu vi cao thâm, cũng không phải là người có thọ nguyên lâu dài mà là người có ngàn vạn người xả thân đi theo.

Tiển Kiểm Trần dù sao cũng đã già rồi, kiếm ý của hắn cũng dần bị mài mòn theo năm tháng, vương giả chi khí cũng đã dần trở nên suy yếu đi rồi, giống như mặt trời lặn xuống đằng sau những dãy núi phía Tây.

Tống Tiềm Cơ lại đang độ tuổi trẻ, khí thế đang vượng, như một vị tân vương, cộng thêm có khí vận hùng hậu nơi Thiên Cừ hỗ trợ, đúng là người thích hợp nhất với Xuân Thu kiếm trong Tu Chân giới hiện nay.

Thiên Cừ, lại là Thiên Cừ.

Triệu lão tổ phi thân xuống phía dưới, rơi vào Lưu Sa Hà, tránh né phong mang của Xuân Thu Kiếm:

“Ngươi ở chỗ này ra vẻ ta đây thì có ích lợi gì chứ. Chờ đến sau hừng đông, chính đạo Tiên Minh sẽ đồng loạt xuất động tấn công, bao vây tiêu diệt Thiên Cừ quận của ngươi, hang ổ của ngươi sẽ bị phá hủy”

Tống Tiếm Cơ theo sát hắn, khuôn mặt trầm như nước, giống như không hề nghe thấy những lời hắn nói.

Triệu lão tổ lớn tiếng mắng chửi, vẽ nên thảm trạng của Thiên Cư sắp tới, sẽ máu chảy thành sông, thi chất như núi.

“Bản tâm của đồ đệ ta vững chắc như bàn thạch, bất động như núi, ngươi cho rằng ngươi nói những lời này có thể dao động được hắn sao?”. Từ trên không trung truyền xuống thanh âm đạm mạc của Tiển Kiếm Trần:

“Triệu Vô, ngươi không ra khỏi trận pháp này được đâu. Kể cả ngươi có thể đi chăng nữa, vẫn còn có bản tôn ở đây, bản tôn còn có bảy chuôi kiếm, ngươi sao có thể chạy đi đâu được chứ. Ngươi chỉ là rùa đen rúc đầu ngàn năm, căn bản không hiểu chiến đấu”

“A”. Một tiếng gào thê lương vang lên, tràn ngập sự tuyệt vọng cùng không cam lòng.

Sao băng bị Xuân Thu kiếm chém vỡ, cát vàng bay đầy trời cùng những bông tuyết mỏng.

Cường địch bị rơi vào bước đường cùng mới trở nên đáng sợ nhất.

Bởi tuyệt vọng mà trở nên điên cuồng, bởi phẫn nộ mà mất đi lý trí, sẽ đánh ra át chủ bài lớn nhất của mình, vốn dùng để chuẩn bị cho sau này.

Huống chi, hắn còn là một vị lão tổ được gia tộc cung phụng bao lâu nay, có căn cơ thâm hậu.

Tống Tiềm Cơ đột nhiên cảm thấy áp lực, may mà có lực lượng của trận phù trong gió tuyết khắc chế được đối phương.

Hai mắt Triệu lão tổ trở nên đỏ đậm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi:

“Lão hủ nếu phải chết cũng muốn lưu thầy trò hai người các ngươi lại đây. Chỉ cần ngày mai, cửa thành Thiên Cừ đổ vỡ, dù có phải bỏ đi một thân xương cốt của lão hủ, đổi lấy tương lai ngàn năm không suy cho gia tộc, lão hủ vẫn nguyện ý”

Hắn hé miệng, một viên châu có màu đỏ tím từ trong miệng hắn bay ra.

Viên châu chỉ lớn bằng nắm tay, được bọc trong ngọn lửa màu đỏ vàng. Sau khi viên châu này đi ra, độ ấm trên sa mạc chợt tăng cao, cát vàng ở dưới ánh lửa cũng trở nên vô cùng nóng rực.

Đám tuyết rơi quanh thân Triệu lão tổ nhanh chóng bị nóng chảy, nhà giam kín không kẽ hở liền bị ánh lửa xé mở một góc.

“Đây là mảnh vỡ trung tâm của Tinh Hà Mạn, cẩn thận”. Tiểu Kiếm Trần hô lên một tiếng.

Không cần hắn nói, Tống Tiềm Cơ cũng đã nhanh chóng làm ra quyết định, hắn ném Xuân Thu kiếm ra.

“Oanh”

Xuân Thu kiếm như một trọng thuẫn vững chắc, cùng viên châu đỏ lửa kia va chạm vào nhau, tạo thành một vụ nổ lớn giữa không trung.

Vụ nổ tạo nên một cơn cuồng phong cuốn đám lưu sa trên sông lên, hình thành một cơn bão cát to lớn, cao tận trời.

“Đi”. Triệu lão tổ hét lớn.

Những mảnh sao băng nhỏ đầy trời như mưa rơi xuống, đánh về phía Tống Tiềm Cơ.

Lúc này, Xuân Thu kiếm vẫn chưa được thu hồi, hai tay Tống Tiềm Cơ đang trống trơn.

Tiển Kiếm Trần quát:

“Tiếp kiếm”

“Bang”. Tống Tiềm Cơ vươn tay nắm lấy thanh trường kiếm bay tới từ không trung, đang muốn phản kích.

Ai ngờ, thanh kiếm này lại không có lưỡi kiếm, chỗ mũi kiếm cũng được mài bóng loáng. Tống Tiềm Cơ cầm kiếm trong tay, lại có cảm giác chính mình đang cầm một cây côn sắc hay một cây gậy lớn, không thuận tay chút này.

Chỉ nghe thấy Tiển Kiếm Trần nói:

“Kiếm này gọi là “Thả Trụ’, không giỏi giết người, không giỏi tấn công, không giỏi phòng thủ…”

Mảnh nhỏ sao băng liên tiếp nổ mạnh, thế công của địch nhân càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn, mang theo ý đồng quy vu tận.

Tống Tiềm Cơ lấy thanh trường côn không lưỡi này ngăn cản, nhất thời bị rơi vào thế hạ phong, vội vàng gầm lên với Tiển Kiếm Trần:

“Công thủ đều không được, vậy ngươi lấy ra cho ta làm gì?”

“Nó chủ yếu dùng để ‘chặn’”. Tiển Kiếm Trần bổ sung.

Chặn?

Muốn ngăn được con sông đang lao nhanh tới, muốn dập tắt được hỏa dược đang cháy mạnh, không thể dùng tới nước lửa để phản kích, mà chỉ có thể ‘chặn’.

Hết chương 406.
Bình Luận (0)
Comment