Tâm tư Tống Tiềm Cơ nhanh chóng biến đổi:
“Cảm tạ”
Tiển Kiếm Trần lại nói:
“Chỉ khi người cầm kiếm trở nên bình tĩnh, mới có thể khống chế được thanh kiếm này. Vi sư hiện tại truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết, có thể trợ giúp ngươi bình tâm tĩnh ý, thanh tỉnh đầu óc. Ngươi nên nhớ lấy câu này, người nhân từ sẽ vô địch”
Theo từng câu Tiển Kiếm Trần truyền thụ, Tống Tiềm Cơ cũng cao giọng đọc theo, đem từng chữ của khẩu quyết khắc sâu vào trong óc.
Đêm tối vô biên, gió tuyết rét lạnh, ngọn lửa nóng cháy, cát vàng nóng bỏng, cường địch của hắn vốn đã giết đến đỏ mắt, thế nhưng ‘Thả Trụ kiếm’ lại giống như một dòng nước mát chảy róc rách, từ từ thấm vào trong tim hắn.
Triệu lão tổ lại lần nữa lâm vào tuyệt cảnh, điên khùng cười to:
“Tiển Kiếm Trần, ngươi muốn lấy ta làm đá mài kiếm cho đồ đệ của ngươi sao, đừng hòng. Tống Tiếm Cơ, hôm nay ngươi cùng ta đồng quy vu tận, ngày mai thành trì của Thiên Cừ tất sẽ bị phá”
Hắn đã bị trọng thương, nhưng khí tức lại dần được dâng cao, nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, mang theo khí thế không thể ngăn cản.
Ngay tại một khắc này, Tống Tiềm Cơ bổ một kiếm, quát to:
“Thả Trụ”
Hắn hét lớn một tiếng, như đang lên tiếng cảnh cáo đối thủ.
“Phanh”
Thanh âm cười to đột nhiên im bặt. Quá trình Tự bạo liền bị Thả Trụ kiếm chặn lại, giống như kíp nổ của quả bom bị một bàn tay vô hình khổng lồ bóp tắt.
“Làm sao, làm sao có thể…”
Khi Triệu lão tổ còn đang cảm thấy không thể tin tưởng dược, Xuân Thu kiếm đã nhanh chóng phóng đại trong mắt hắn.
Nhất kiếm xuyên tim.
Thân thể của Triệu lão tổ giống như một pho tượng đất bị vỡ ra, ầm ầm một tiếng liền đổ xuống, tro bụi hòa lẫn với cát vàng.
Xuân Thu kiếm bay trở về, lơ lửng ở trước người Tống Tiềm Cơ.
Tiển Kiếm Trần lúc này mới cầm theo Vô Ảnh kiếm, tử trên không trung hạ xuống, chậm rãi nói:
“Ngươi đã thu phục được ‘Thả Trụ kiếm’, từ nay về sau liền không cần sợ bất kì tu sĩ nào tự bạo nữa”
Tống Tiềm Cơ bình phục hô hấp, cảm thán:
“Kiếm tốt”
Nếu ‘Xuân Thu kiếm’ là một vị vương giả tung hoành thiên hạ, thì ‘Thả Trụ kiếm’ là một cao tăng từ bi muốn khuyên người quay đầu.
Tống Tiềm Cơ vuốt ve thân kiếm bóng loáng, không khỏi nghĩ:
“Trên đời vậy mà lại có loại kiếm như thế này, nếu kiếp trước ta có được thanh kiếm này, rất nhiều thương thế đều không cần gánh phải”
Kiếp trước, hắn gặp phải rất nhiều địch nhân, đều là những kẻ địch cường đại và tàn nhẫn.
Những người như vậy khi bị rơi vào đường cùng, dù phải liều mình hình hồn đều diệt, không còn khả năng đoạt xá, cũng phải đồng quy vu tận với hắn.
“Không đúng, khí tức của ‘Thả Trụ kiếm’ bình thản công chính, một người nếu như sát tính quá nặng, đường kiếm quá ngoan tuyệt, thì kể cả có được thanh kiếm này cũng không có cách nào khống chế được nó. Ta kiếp trước cho dù có lấy được nó cũng vô dụng”. Tống Tiềm Cơ nghĩ thông suốt điều này:
“Tới đúng lúc mới là kiếm tốt”
Đến tận đây, trong số chín thanh kiếm của Kiếm Thần, hắn đã sử dụng ba thanh.
Tiển Kiềm Trần dùng chân khảy khảy chỗ cát vàng, bỗng nhiên thở dài:
“Ngươi không nên giết hắn”
“Vì sao?”. Tống Tiềm Cơ lau sạch thân kiếm.
“Đáng ra ngươi nên để hắn mang theo trọng thương mà trở về, như vậy có thể tác động tới sĩ khí đám đồng minh của bọn hắn, khiến cho nhân tậm đại loạn. Hiện tại địch ở trong tối, chúng ta cũng ở trong tối, đối phương nếu loạn trước, trên đường chạy trốn, phần thắng của chúng ta sẽ được tăng cao hơn nhiều”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Năm đó, hắn vì đột phá mà thu hết linh khí của Thiên Cừ, khiến cho mảnh đất này trở nên ngàn dặm cằn cỗi, không một ngọn cỏ, đây là oán cũ. Tối nay, hắn lại lấy ra Tinh Hà Mạn để giết ta, đây là thù mới. Thù mới oán cũ, ta nhất định phải giết chết hắn. Hơn nữa, chúng ta không phải đang chạy trốn”
Tiển Kiếm Trần kéo hắn nhảy lên Vô Ảnh kiếm, tiếp tục bay về hướng Tây:
“Vậy thì là cái gì”
“Là phá vây”
Gió tuyết dần yếu đi, bông tuyết rơi xuống cũng gần như trong suốt, Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn về phía sau.
Gió đêm thổi qua bộ quần áo đã bị tàn phá của hắn, hắn nhìn thấy từ trên Tử Vân quan dâng lên khói tím lượn lờ.
“Ta thay đổi chủ ý rồi”. Hắn nói.
Tiển Kiếm Trần đang lười biếng ngồi ở phía sau, sai khiến hậu bối thao tác Vô Ảnh kiếm:
“Ồ? Ngươi muốn thay đổi đường đi sao?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Ta muốn cho khắp thiên hạ đều biết, ngươi và ta sẽ đi đến cuối con đường này như thế nào?”
Tiển Kiếm Trần nhảy dựng lên:
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết nếu ngươi làm như vậy sẽ có bao nhiêu người tới giết chúng ta không? Ngươi vì muốn chia sẻ hỏa lực với Thiên Cừ cũng không thể đem bản tôn đẩy lên tử lộ như vậy”
“Tại sao con đường này nhất định là tử lộ? Có lẽ sau khi làm như vậy, chúng ta còn có thể càng nhanh chóng, càng thuận lợi mà đi đến cuối đại lục đấy. Có muốn đánh cuộc một phen không?”
“Ngươi ngay cả bài cửu đều không biết chơi, lúc này lại nghiện đánh cược sao?”. Tiển Kiếm Trần cảm thấy thật hoang đường:
“Ngươi muốn bản tôn lấy mạng ra mạo hiểm cùng ngươi sao?”
“Bổn vương không phải cũng mạo hiểm tính mạng của mình sao?”
Tuy rằng, Tống Tiềm Cơ được mọi người gọi là Thiên Cừ vương, Tống vương, nhưng theo như Tiển Kiếm Trần quan sát, Tống Tiềm Cơ cũng không ham muốn gì cái xưng hô này, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.
Lần đầu tiên, Tiển Kiếm Trần nghe thấy Tống Tiềm Cơ tự xưng là ‘Bổn vương’, trong lúc nhất thời không khỏi giật mình:
“Tốt nha, lông cánh trở nên cứng cáp rồi nha, đúng thật không nên đem Xuân Thu kiếm cho ngươi”
“Ngươi sợ sao?”. Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt nói. Trong giọng nói của hắn không có chút nào trào phúng, nhưng trong đôi mặt lại lộ ra nét khinh thường.
“Nực cười, bản tôn có gì phải sợ chứ? Ngươi muốn đánh cuộc thứ gì?”
“Nhân tâm”. Tống Tiềm Cơ nói.
Phía cuối màn đêm, ánh rạng đông dần ló dạng.