Canh ba, gió đêm thét gào, Quận Thiên Cừ không ai ngủ được
Nhà nhà đều thắp đèn, từ trọng tường viện có hương hoả thờ cúng tượng nhỏ bay ra
Trên tường thành cao nhất, ngọn đuốc hừng hực thiêu đốt. Nông dân mặc vào giáp sắt, nương theo ánh sáng mà chà lau hoả súng trong tay
Đệ tử Tống Viện đả toạ điều tức, tận lực khôi phục linh khí
Bên trong tường viện được trận pháp cực đại bao phủ, tấm chắn nửa hình cung toả ánh sáng nhàn nhạt
Vệ Chân Ngọc đứng trên đầu thành quay người nhìn lại, Thiên Cừ sau lưng đèn đuốc sáng trưng, tựa như một hòn đảo cô độc sáng bừng giữa màn đêm vô tận
“Vệ Vương, mật đạo Quận Hồng Phúc truyền tin tới”
Vệ Chân Ngọc mở ra giấy phù được gấp thành hình tam giác:
“ ‘Chính đạo tiên minh’ tập hợp mười tám môn phái và thế gia, tổng cộng có tám trăm Nguyên Anh, ba ngàn Kim Đan, mười vạn tu sĩ, đã tiến vào Quận Hồng Phúc, trời sáng sẽ tiến công cửa thành phía Đông”
Hắn vừa mới đọc xong, giấy phù đã không lửa mà tự cháy, tan thành bụi, không để lại chút vết tích nào
Thiên Cừ phía bắc giáp rừng độc, phía tây có núi cao, phía nam là đầm lầy, ba mặt đều là nơi hiểm ác, chỉ có duy nhất biên giới phía đông là tiếp giáp với Quận Hồng Phúc
Mấy năm qua, hai quận thông thương, Quận Thiên Cừ lại giúp Quận Hồng Phúc giải quyết được vấn đề lũ lụt nhiều năm nay
Chúc Thắng không hiểu lắm:
“Vệ Vương, Lưu Hồng Sơn này là tiên quan của Hoa Vi Tông, vậy mà lại nguyện ý phối hợp với chúng ta đào mật đạo ngầm, còn nghĩ cách truyền tin cho chúng ta, hắn rốt cuộc hy vọng ai thắng?”
Vệ Chân Ngọc phủi tro trên đầu ngón tay:
“Ai thắng ai thua đối với hắn đều không quan trọng, hắn chỉ hy vọng có thể tiếp tục làm tiên quan. Đi bảo hắn, tiếp tục đào địa đạo”
“Mười vạn tu sĩ?”
Mạnh Hà Trạch nhìn vân thuyền và pháp khí phi hành chi chít trên tầng mây, cười nhạo nói:
“Đều là lũ vương bát ngàn năm rùa vạn năm, có mấy tên là đánh đấm nổi?”
Đội thuyền chở theo tu sĩ cấp Kim Đan trở lên, dừng trên bầu trời Quận Hồng Phúc
Hoa Vi Tông lần đầu tiên tập kích thất bại, bị hoả súng của Thiên Cừ đánh cho trở tay không kịp nên liền chỉnh đốn lại lực lượng, phát lời mời đi khắp nơi
Người đang bế quan thì xuất quan, người đang ẩn cư thì rời núi, đủ loại yêu ma quỷ quái, thần tiên diêm la đều muốn tới trận Thiên Cừ này để tham gia náo nhiệt
Toàn bộ xưởng luyện kim của Thiên Cừ ngày đêm không ngừng hoạt động, không tiếc vốn liếng mà chế tạo hoả súng, hoả pháo, quả cầu sét, cung tên lửa….
Lần đầu tiên đánh lui tu sĩ tới tập kích, lòng tự tin của nhân dân Thiên Cừ tăng cao. Ý niệm bảo vệ gia viên và lòng hận thù đối với địch nhân ngưng kết thành đức tin mãnh liệt
Nếu có tu sĩ tinh thông Vọng Khí Thuật lúc này mở thiên nhãn ra sẽ nhìn thấy toàn bộ Thiên Cừ toả ánh kim quang, tầng kim quang này bảo hộ trận pháp Thiên Cừ, khiến nó càng thêm kiên cố
Nhưng những thủ đoạn này có thể công kích tu sĩ Kim Đan, lại không thể đánh lại tu sĩ cấp Nguyên Anh trở lên, Thiên Cừ vẫn cần càng nhiều sức mạnh hơn
Người ngựa từ khắp nơi tới Thiên Cừ trợ trận cũng đã đến, nhưng Thiên Cừ lại mãi không chịu mở cửa thành cho mọi người vào.
Vệ Chân Ngọc nhìn về phía ngoài tường thành:
“Thời điểm này nếu có địch nhân cải trang giả dạng, nhân cơ hội này trà trộn vào Thiên Cừ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi”
Mạnh Hà Trạch hiếm khi nhất trí với hắn:
“Chúng ta càng không có thời gian tra từng người một”
Đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì Kỷ Thần phong trần mỏi mệt, tươi cười vui vẻ chạy lên
“Các ngươi không cần đau đầu nữa, đã giải quyết xong việc rồi”
Vệ Chân Ngọc không tin:
“Ngươi xuống dưới một chuyến mà đã giải quyết được rồi?”
Kỷ Thần đáp:
“Ta không có bản lĩnh này đâu”
Mạnh Hà Trạch hỏi:
“Thế ai có?”
“Trần cô nương đấy”
Kỷ Thần chỉ về một hướng nào đó phía dưới thành
“Trần cô nương đem theo Tiểu Hoa Vi Tông tới rồi, thống nhất toàn bộ viện quân, tự nguyện đóng quân ngoài thành. Còn tiện tay giúp chúng ta tóm được ba tên gian tế. Ba người kia giả trang thành tán tu, đang nghĩ cách trà trộn vào”
Mạnh Hà Trạch:
“Nàng vì giúp chúng ta mà làm trái lại cha mình sao? Chẳng lẽ là vì Tống sư huynh?”
“Vốn cũng có người nghĩ vậy nhưng giờ không ai nói vậy nữa rồi’
Kỷ Thần cười nói:
“Bởi Trần cô nương đã lấy ra Hoa Vi Chân Ấn, nói nàng mới là người kế thừa của Hoa Vi Tông được tổ tông thừa nhận. Hoa Vi Tông của Hư Vân không phải là chính thống. Việc này liền biến thành đấu tranh phe phái cũ mới của Hoa Vi Tông, nay ai nấy đều biết, nàng quả thực là vì tông môn. Cho dù có người mắng nàng cũng chỉ mắng nàng đoạt quyền mưu nghịch”
Vệ Chân Ngọc nở nụ cười:
“Hoa Vi Ấn ư? Chỉ sợ ‘Chính đạo tiên minh’ của bọn chúng đã náo loạn trước rồi”
Từ khi bắt đầu đại chiến đến nay, hắn lần đầu tiên lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm
“Bởi vậy bọn chúng phái người tới nghị hoà”
Kỷ Thần vỗ tay
“Áp giải lên đây!”
Hai tu sĩ Thiên Cừ khiêng một bao vải đen lên, ném thẳng xuống đất
Trong túi phát ra tiếng kêu đau, lộ ra người bị trói chặt cứng
Người này bị phong bế linh khí toàn thân vậy mà lại không phản kháng, ngược lại lại lo âu nói:
“Kỷ Thần, nhiều năm không gặp, người trong nhà đều rất nhớ hai người. Sao huynh không đưa Tiểu Tinh về thăm nhà?”
Sau đó hắn bắt đầu kể lể người trong nhà thương nhớ thế nào, hồi tưởng lại kí ức thời thơ ấu tươi đẹp, thậm chí còn rơi xuống hai hàng nước mắt