Mạnh Hà Trạch, Vệ Chân Ngọc nếu như không biết rõ nội tình, nhất định sẽ tưởng rằng người này là huynh đệ thân thiết như tay chân
Kỷ Thần phảng phất như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng nói:
“Các ngươi nguyện ý lui binh sao?”
Kỷ Quang đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng run rẩy, không còn nói tiếp nữa:
“Ta, ta phải gặp Tiểu Tinh trước đã! Nó cũng là muội muội của ta, ngươi không thể không cho ta gặp! Ta có chiến báo quan trọng, chỉ nói cho mình nó nghe thôi!”
Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân mình tới nhầm rồi
Vệ Chân Ngọc, Mạnh Hà Trạch là đao kiếm của Quận Thiên Cừ, Kỷ Thần lại là khiên chắn của Thiên Cừ
Chỉ cần khiên kia nứt vỡ, đao kiếm cho dù có sắc bén đến đâu cũng khó mà chống đỡ được
Nhưng Kỷ Thần mấy năm qua ở Thiên Cừ, tựa hồ như triệt để biến thành một người khác
Vượt xa dự liệu của mọi người, Kỷ Thần vậy mà lại đáp ứng yêu cầu này:
“Có thể”
Kỷ Quang bị giải đi Thiên Cừ công phường. Dọc đường đi, hắn tận mắt nhìn thấy phàm nhân luyện tập hoả súng, vận chuyển hoả pháo, hoả dược, cảm nhận được sát khí lẫm liệt
Thứ này làm sao mà chế tạo ra được? Vậy mà có thể biến phàm nhân trở nên khủng bố như vậy
Thiên Cừ là nơi quỷ quái gì, thế giới có tu sĩ tồn tại sao có thể chứa chấp loại sát khí này?
“Ta muốn gặp Kỷ Tinh, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Hắn đang định hỏi thì Kỷ Tinh yếu đuối, ngây thơ, nhỏ bé trong kí ức nay lại đang mặc giáp sắt, lớn giọng chỉ huy việc vận chuyển
Kỷ Tinh cũng nhìn thấy hắn, đôi mày thanh tú chau lại:
“Ta nghe nói bọn họ phái ngươi tới nghị hoà, ngươi có lời gì muốn nói riêng với ta?”
Kỷ Quang vội tiến lên trước, nặn ra hai hàng lệ:
“Tiểu Tinh!”
“Ca ca tới muộn rồi, muội ở Thiên Cừ ăn….”
Kỷ Quang há miệng, đối diện với Kỷ Tinh cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, ba chữ ‘ăn khổ rồi’ quả thực thốt không nên lời
“Ăn không tệ ha”
Hắn thấp giọng sửa lời, bầu không khí ngượng nghịu một cách quái lạ
“Đi theo ta!”
Kỷ Tinh dẫn người tới trong gian phòng trong dùng để nghỉ ngơi tạm thời
Kỷ Quang dán phù lên bốn mặt tường, đảm bảo bên ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong
Kỷ Tinh khoanh tay nhìn hắn:
“Giờ ngươi nói được rồi chứ”
“Tiểu Tinh, mấy năm qua ném muội ở Thiên Cừ là trong nhà không tốt, nhưng muội đến cùng vẫn là người Kỷ gia, ta tới để tìm đường sống cho muội!”
Kỷ Tinh gãi đầu:
“Nói đơn giản thôi”
Kỷ Quang tận tình khuyên nhủ:
“Tống Tiềm Cơ kia quả thực là một nhân vật lợi hại, nhưng hắn chết rồi. Thiên Cừ hết hy vọng rồi, chim khôn lựa cành mà đậu, bọn muội lưu lại Thiên Cừ cống hiến, khác gì châu chấu đá xe. Đợi đến khi đánh nhau chân chính, pháp khí vô tình, thần thông không có mắt, làm thương bọn muội thì làm sao? Muội có lẽ không bị gì nhưng trận pháp một khi mà vỡ, người bị phản phệ đầu tiên chính là Kỷ Thần. Cốt nhục thân tình khó dứt bỏ, ta tự mình tới làm người trung gian, mạo hiểm tới đây gặp muội”
Kỷ Tinh cười tủm tỉm nói:
“Lời này sao ngươi không tìm ca ca của ta mà nói?”
“Ca ca của muội đầu óc bảo thủ, không nhìn rõ thế cục, giờ phải dựa vào muội cứu hắn. Ta biết muội vì để cứu hắn mà việc gì cũng nguyện ý làm”
Nụ cười của Kỷ Tinh chợt tắt, tựa hồ có chút khẩn trương:
“Vậy ngươi nói xem, ta nên cứu huynh ấy thế nào?”
Kỷ Quang vui mừng:
“Muội chỉ cần đem theo một tấm bản đồ phòng thủ của Thiên Cừ làm danh trạng, lẳng lặng theo ta….”
‘Phi!”
Kỷ Tinh nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn
“Nhị hoà là giả, xúi giục là thật!”
Kỷ Quang lau nước miếng, oán hận mà nói:
“Chấp mê bất ngộ! Tống Tiềm Cơ làm được, bọn ta cũng làm được. Chỉ là lừa gạt một đám phàm phu tục tử, thôn phu thô bỉ mà thôi. Quận Hồng Phúc đã mở kho lương, xây thêm tượng vàng, thần miếu. Không chỉ Quận Hồng Phúc, các thuộc địa đều đang phát cháo, phát của, Tiên minh rất nhanh sẽ được càng nhiều khí vận nơi nhân gian trợ giúp! Trận chiến này, Tiên minh tất thắng!”
Kỷ Tinh cười lạnh:
“Các ngươi cũng xứng xây thần miếu, đúc tượng vàng, cũng xứng được nhân gian hương khói thờ phụng sao?”
Kỷ Quang gân cổ lên:
“Làm chuyện giống như hắn, sao lại không xứng?!”
“Xem ra ngươi thật sự không hiểu”
Kỷ Tinh thở dài:
“Trước khi Tống Vương xuất hiện, các ngươi làm tiên quan thế nào?”
Kỷ Quang kiêu ngạo đáp:
“Bọn ta sẽ thoả mãn tâm nguyện của phàm nhân, ai ngờ bọn chúng lòng tham không đáy!”
Kỷ Tinh lắc đầu:
“Các ngươi mỗi một năm ngẫu nhiên chọn một người. Hắn muốn tiền liền cho tiền, muốn trị bệnh liền cho linh đan, không cần quan tâm sau này hắn có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Vì một tia hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, vì tránh bị trách phạt cưỡng ép, phàm nhân mới nguyện ý thờ phụng tu sĩ. Giờ các ngươi phát cháo phát lương phát tiên đan cũng không phải xuất phát từ nội tâm mà là không thể không làm. Các ngươi sợ một mình Tống Tiềm Cơ chiếm hết khí vận trong thiên hạ”
“Tiếc rằng hoạ hổ họa bì nan hoạ cốt. những việc Tống Tiềm Cơ thật sự làm cho Thiên Cừ, các ngươi không học theo nổi. So với huynh ấy, các ngươi chỉ là một đám đầu cơ trục lợi, là hạng người bè lũ xu nịnh. Thờ phụng chân chính không nằm ở hương đường miếu thờ. Mỗi một người bọn ta lưu lại nơi này, không phải là cống hiến bán sức cho ai. Chỉ cần người Thiên Cừ không muốn rời nhà đi, các ngươi liền không thể đánh thắng trận chiến này”
(Hoạ hổ họa bì nan hoạ cốt: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ được xương, ý nghĩa chỉ nhìn vẻ bề ngoài khó mà đánh giá bên trong)