Kỷ Quang cực không cam lòng, còn muốn nói thêm gì đó, chợt nghe thấy giọng nói vui mừng của Kỷ Thần:
“Tiểu Tinh, muội trưởng thành rồi”
Hoá ra màn cách âm của hắn căn bản không thể chống lại trận pháp của Kỷ Thần
Kỷ Thần đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói:
“Ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây, chi bằng ở lại đây đi, Thiên Cừ non xanh nước biếc, phong thuỷ tốt, hài cốt chôn nơi này, kiếp sau vẫn có thể tu tiên”
“Ngươi, ngươi không thể giết ta!”
Hắn cho rằng hắn đủ hiểu bản tính của Kỷ Thần, cho dù đối phương có không tin hắn, chán ghét hắn cũng sẽ nể tình huyết mạch tương liên mà thả hắn về
Kỷ Thần vỗ tay:
“Áp giải xuống, ngày mai khai chiến, coi như con tin mà đẩy lên tường thành”
Hai tu sĩ xông vào, dán phù cấm ngôn lên người Kỷ Quang, nhét vào bao tải nâng đi
Kỷ Tinh nhỏ giọng nói:
“Ca ca, sao muội cảm thấy huynh có chút thay đổi rồi nhỉ?”
Kỷ Thần ngẩn người, hắn trưng lên mặt một nụ cười ấm áp:
“Vậy muội có sợ huynh không?”
Kỷ Tinh không chút do dự nói:
“Không sợ”
Kỷ Thần sờ đầu nàng:
“Không cần sợ gì hết. Lần này ca ca sẽ bảo vệ muội”
Kỷ Tinh lẩm bẩm:
“Huynh không phải vẫn luôn bảo vệ muội sao”
……….
“Kỷ Thần đi theo em gái rồi, chắc không quay lại đâu, ngươi cũng đi nghỉ đi, đêm nay ta tới canh gác”
Mạnh Hà Trạch lên tiếng
Vệ Chân Ngọc đáp:
“Tường thành phía Đông này vẫn luôn do ta thủ vệ, người nên nghỉ ngơi là ngươi. Ta sợ sau khi trời sáng ngươi không còn sức mà ra thành nghênh chiến đâu”
“Nực cười, ta…”
“Tin vui!”
Hai bóng người lao đến:
“Tin tốt! Tin cực tốt!”
Từ Khán Sơn, Khâu Đại Thành dọc đường vừa chạy như điên vừa lớn tiếng hô, để mỗi một người trên tường thành đều nghe thấy thanh âm của họ
“Phía đối diện lui binh rồi à?”
Mạnh Hà Trạch không ngước mắt lên mà chỉ lười biếng hỏi
“Tống sư huynh không chết!”
Khâu Đại Thành nói
Đất bằng sấm dậy, trong nhất thời tiếng bước chân như sấm đánh, ai nghe thấy câu nói này cũng đều chạy qua
“Ngươi nói gì?!”
Mặc dù đã sớm dự tính từ trước nhưng có được tin tức chuẩn xác, Mạnh Hà Trạch vẫn quên cả thở
“Ngươi nói tỉ mỉ chút!”
Vệ Chân Ngọc tóm lấy cổ áo người báo tin rồi lại vội vàng buông ra
Từ Khán Sơn tiếp lời:
“Huynh ấy dán khuếch âm phù lên Lưu Sa Hà. Giọng nói của huynh ấy truyền khắp phạm vi trăm dặm, huynh ấy tự nói rằng mình vẫn còn sống, hơn nữa Triệu lão tổ còn bị huynh ấy giết rồi!”
“Thật không?!”
Hốc mắt Vệ Chân Ngọc đỏ bừng
“Tin tức này đã được Tử Vân Quan chứng thực, tuyệt đối sẽ không sai sót!”
Từ Khán Sơn biết mọi người sốt ruột, tốc độ nói nhanh như bay:
“Tống sư huynh còn bảo là, huynh ấy và Kiếm Thần phải xuyên qua Bạch Long Giang, vượt qua Thiên Càn Sơn, đi qua cánh đồng tuyết, đến tận phía cuối đại lục, lấy về bản mệnh kiếm của Kiếm Thần, chém giết tà nịnh!”
Vệ Chân Ngọc miễn cưỡng duy trì sự trấn định:
“Nhanh lên, bảo Kỷ Thần dùng trận pháp truyền âm đi!”
Bởi vậy giữa đêm hè lửa sáng hừng hực, một tin tức nhanh chóng truyền khắp Thiên Cừ
“Chư vị đệ tử Tống Viện, hương thân phụ lão, Tống Vương chưa chết, Tống Vương đang ở Bạch Long Giang!”
Một đêm này, người Thiên Cừ và viện binh cho Thiên Cừ đều mừng phát khóc, nơi nào cũng vang lên tiếng cười nói vui mừng
Mà tâm tình của ‘Chính đạo tiên minh’ lại vô cùng trầm trọng
Chính đạo tiên minh do mười tám môn phái thế gia hợp thành, mỗi bên đều tính toán được mất, vốn còn đang tranh luận ngày mai ai sẽ đánh trận đầu
Khi tin tức Tống Tiềm Cơ chưa chết được Tử vân Quan truyền ra, cảm giác thù hận, sợ hãi bao phủ lên mỗi một người ở đây, bọn họ bởi cùng chung kẻ địch mà đoàn kết lại
“Đến cả Triệu lão tổ cũng bị hắn giết chết, chúng ta phải làm sao đây?”
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lão tổ nhất định là do Tiển Kiếm Trần giết. Tống Tiềm Cơ tất bị trọng thương nên mới không dám về Thiên Cừ nghênh chiến!”
“Vậy hắn vì sao lại kể ra tuyến đường hắn chạy trốn, nhất định có bẫy”
“Vệ Chân Ngọc, Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần đều bị vây tại Thiên Cừ, hắn còn có thể sắp xếp bẫy rập gì nữa. Hắn đây là coi Thiên Cừ còn quan trọng hơn tính mạng của mình, muốn dụ chúng ta đi”
“Chúng ta nhất định phải đi, tuyệt đối không thể để ‘vị kia’ một lần nữa lấy được bản mệnh kiếm!”
“Chẳng lẽ không đánh Thiên Cừ nữa sao?”
Ngay lúc đám người này đang suy nghĩ sứt đầu mẻ trán thì một đạo hư ảnh của Hư Vân Chân Nhân chậm rãi hạ xuống, tựa như một vị Phật khổng lồ khiến người xem kinh hãi
Uy áp mạnh mẽ tựa sóng lớn quét qua
Đám người trong phút chốc cảm thấy an tâm. Mặc dù đều là nửa bước Hoá Thần nhưng Triệu lão tổ đã già cả, nay Hư Vân Chưởng Môn mới là thiên hạ đệ nhất
Còn về tứ thần Cầm, Kỳ, Thư, Kiếm, thì có ba người đã ngã xuống, tu sĩ trên Kim Đan đều cảm nhận được sự rời đi của bọn họ
Chỉ còn lại một vị Kiếm Thần không có bản mệnh kiếm bên người, sao có thể tranh đoạt với Hư Vân Chưởng Môn
Bóng ảnh của Hư Vân lên tiếng:
“Binh chia làm hai đường. Triệu Thái Cực, ngươi tự mình dẫn người đi Bạch Long giang, tất phải tru sát hai người kia ở trên sông”
………