Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411. Phong Ba Hiểm Ác (4)

Chương 411. Phong ba hiểm ác (4)
Chương 411. Phong ba hiểm ác (4)

Bạch Long Giang khởi nguyên từ tận cùng đại lục, do băng tuyết tan thành nước tạo nên

Mùa hạ thế nước hung dữ, đại giang xuyên qua núi non, sóng đục kích động. Tiếng nước chảy vang vọng hai bên bờ, tựa như cuồng long rống giận

Lại là hoàng hôn

Ánh tàn dương rơi xuống nước, màu vàng cam phản chiếu lên sóng nước hơi sương, khiến cho toàn bộ dòng sông toả sáng rực rỡ

Một con thuyền có mái che màu đen ngược dòng mà đi

Đầu thuyền có một vị thiếu niên mặc bạch y đón gió sông và ánh tà dương, tay cầm một thanh trường kiếm vừa mỏng vừa hẹp. vừa tu sửa trận pháp trên thuyền vừa dùng kiếm khí đuổi đi yêu thú dưới sông

Thuyền nhỏ đi tới giữa lòng sông, yêu thú càng ngày càng nhiều

Phía dưới mái che có một người đang ngồi nhàn nhã uống trà, thưởng cảnh, chẳng hề để tâm thân thuyền đang chấn động kịch liệt

Hoàng hôn sông gầm, thủy thú hung ác, bạn đồng hành bận rộn, tựa hồ như đều chỉ là phong cảnh trong mắt hắn

Hắn thưởng thức phong cảnh, từ đáy lòng phát ra niềm vui sướng

“Ngươi lại còn uống trà nữa?”

Tống Tiềm Cơ hỏi

Tiển Kiếm Trần thành thật đáp:

“Cái đêm mà ta tới Thiên Cừ kia, ngươi không cho ta uống rượu, từ đó về sau, ta chưa từng uống tiếp”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ngươi cảm thấy trọng điểm trong lời nói của ta là uống trà sao? Trọng điểm là ngươi có tay có chân, không ra giúp đỡ một chút mà còn ngồi đấy uống trà?”

Tiển Kiếm Trần thở dài:

“Vi sư thương thế trở nặng, trước mắt chỉ còn lại nhất kiếm chi lực, đương nhiên phải để đến thời khắc quan trọng nhất”

“Đợi đã”

Tống Tiềm Cơ phản ứng lại, không thể tin nổi mà chớp chớp mắt

“Ngươi là Kiếm Thần mà chỉ còn có thể xuất ra được một kiếm nữa thôi sao? Thế ngươi có khác gì kẻ kéo chân sau đâu?”

Tiển Kiếm Trần đập bụp chén trà xuống, cả giận mắng:

“Nghiệt đồ! Vi sư vốn đang ở trong Ngân Đảo Kình dưỡng thương, là tiểu tử ngươi cứ lôi ta lên đường! Nhắc đến chuyện này, là ngươi có lỗi với ta!”

“Ta có lỗi với ngươi? Ngươi còn cần thể diện nữa không đấy?”

Tống Tiềm Cơ xông vào khoang thuyền, chỉ chính mình:

“Ta vốn đang ở Thiên Cừ trồng trọt, là ai ban đầu lừa ta đi Tử Hải giết người?”

Tiển Kiếm Trần cũng chỉ chính mình:

“Là ai ban đầu không cho ta ở lại Thiên Cừ tĩnh dưỡng, cứ muốn thay ta làm một việc?”

Tống Tiềm Cơ cả giận:

“Đấy là để ứng phó với ngươi, rắc rối ngươi gây ra cho ta còn chưa đủ sao? Là ai ném tàn hồn tổ tông đời đời của Hoa Vi Tông vào Giới Vực cuả ta?”

Tiển Kiếm Trần:

“Là ai ở trong Hoa Vi phù thành bị mấy tàn hồn kia áp chế, được ta cứu một mạng?”

Tống Tiềm Cơ:

“Là ai dùng khế ước trói buộc ta trước?”

Tiển Kiếm Trần:

“Là ai tự xưng là đồ đệ của ta trước?”

“………”

Nợ nần tính mãi không xong, một cơn sóng lại trào đến

Con thuyền nhanh chóng xoay vòng cực nhanh giữa sóng lớn, tựa như lá rụng vào lốc xoáy

“Thuyền sắp lật rồi, đi lo trận pháp của ngươi đi!”

“Ngươi dám buông tay không quản, thích lật thì cùng lật!”

Trong lúc hai người tranh chấp, một giọng nói âm trần truyền lên từ trong nước:

“Tục ngữ nói tu trăm năm mới được ngồi chung một thuyền, tiếc rằng sư đồ hai người các ngươi nay phải lật thuyền trên sông này”

Khi chữ đầu tiên vang lên, ở trong nước, mười sáu đạo kiếm quang đã sáng lên, đâm thẳng về phía con thuyền

Mười sáu đạo kiếm ảnh, không phân trước sau bắn ra, khoá chết mọi hướng đi của con thuyền

Đây là một đòn quyết định chuẩn bị đã lâu, tuyệt đối không thể thất bại

Nhưng khoảnh khắc kiếm quang kia sáng lên, Tống Tiềm Cơ đã xuất kiếm

Hắn vung Vô Ảnh Kiếm, một kiếm chém đứt mười đạo kiếm quang

Tống Tiềm Cơ đi tới giữa sông, ám thị cho Tiển Kiếm Trần dưới sông có mai phục

Bọn họ nửa thật nửa giả mà cãi nhau, mê hoặc đối phương. Địch nhân đang chờ đợi thời cơ quả nhiên nắm bắt sơ hở, phát động công kích trước

Mà Tống Tiềm Cơ lại nâng chiến ý, kiếm ý tới đỉnh điểm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chém ra một kiếm mạnh nhất

Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, địch nhân xông ra khỏi mặt nước, càng nhiều kiếm quang sáng lên

Kiếm khí tung hoành khắp nơi, sóng nước cuốn lên tận trời cao

Sông kia như là tức giận, Bạch Long Giang tựa như một con rồng đang phẫn nộ

Tiển Kiếm Trần đột nhiên ném ra một vật từ trong khoang thuyền:

“Tiếp kiếm!”

Tống Tiềm Cơ không chút do dự mà thu lại Vô Ảnh kiếm, sau đó cầm thanh kiếm mới lên

Cổ tay hắn chợt trĩu xuống, trái tim cũng trùng xuống theo

Kiếm này thật nặng

Tiển Kiếm Trần bảo:

“Kiếm này tên là ‘Độ Xuyên’, có thể mượn thế người tăng cường kiếm ý, thích hợp dùng bây giờ”

“Thanh kiếm này sao lại nặng vậy! Thích hợp ở chỗ nào chứ?”

Hai tay Tống Tiềm Cơ phải nắm chặt lại mới có thể miễn cưỡng cầm vững chuôi kiếm

Lại nghe thấy Tiển Kiếm Trần chậm rãi ngâm nga:

“ ‘Dây báu dẫn đường mở ra nẻo giác, thuyền từ ẩn hiện độ thoát sông mê’, tay ngươi cầm kiếm này, tất phải như thuyền đi ngược dòng, có khí phách nghịch tiên, bằng không sẽ bị liên luỵ”

Thuyền đi ngược dòng, dễ lật thuyền nhất

Mà phong ba hiểm ác, sao có thể vượt qua?

Tiển Kiếm Trần vững vàng ngồi trong khoang thuyền niệm tâm pháp, Tống Tiềm Cơ cầm kiếm đứng nơi đầu thuyền, gắt gao thủ vững con thuyền này

Tiếng cười âm trầm một lần nữa vang lên:

“Tiển Kiếm Trần, ngươi mấy trăm năm lưu lạc nơi nhân gian, kết thù khắp nơi, giờ mới bắt đầu dạy đồ đệ có phải quá muộn rồi không!”

Đệ tử đại môn phái thế gia, từ nhỏ đã được sư phụ trông coi, rót linh dược, mở linh mạch, mài kiếm cốt, bước nào cũng không thể trễ, trễ rồi là sẽ thua ngay từ vạch xuất phát

“Quả thực không sớm!”

Tống Tiềm Cơ lần đầu tiên đồng thuận với địch nhân

“Không muộn không muộn”

Tiển Kiếm Trần đáp

“Tâm pháp ban nãy vi sư mới nói, đều học được rồi chứ?”

Tống Tiềm Cơ:

“Đều! Quên! Hết! Rồi ——”

Hết chương 411.
Bình Luận (0)
Comment