Thuyền nhỏ bị lửa lớn bao trùm, trên trời dưới đất không còn đường chạy
Chỉ dựa vào kiếm khí của Tống Tiềm Cơ gian nan chống đỡ
Tiển Kiếm Trần ha ha cười lớn:
“Lại tiếp kiếm nào!”
Tống Tiềm Cơ không chút do dự, nâng tay đổi kiếm
Chuôi kiếm này cầm trong tay mát lạnh, tựa như nắm vụn băng, khiến sóng nhiệt quanh người vơi đi chút
“Kiếm này tên là ‘Nguyệt Khuyết’, lạnh lẽo tựa ánh trăng, trời sinh đã khắc hoả”
Tiển Kiếm Trần lại ngâm nga:
“Thi Vân có câu ‘Người có lúc buồn, vui, tan, hợp; trăng có khi mờ, tỏ, tròn, khuyết’, vạn sự vạn vật phát triển đến cực điểm, tất sẽ quay ngược lại, vậy mới có tuần hoàn lặp lại, cũng tựa như trăng tròn tất sẽ khuyết. Ngươi từng thấy trăng chưa? Trăng khi chưa tròn hẳn mới là sáng nhất”
Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu lên:
“Ta từng thấy rồi”
Đêm nay không thấy trăng, màn đêm bị bao trùm trong khói lửa ngập trời
“Tay ngươi cầm ‘Nguyệt Khuyết Kiếm’, vậy phải học cách chấp nhận khuyết điểm”
Tiển Kiếm Trần đáp
“Giờ vi sư truyền tâm pháp cho ngươi”
Triệu Thái Cực lùi đến ngoài chiến cục, ở bên bờ sông, cách thuyền nhỏ hai mươi trượng:
“Tiển Kiếm Trần, vô dụng thôi!”
Từ khi Tống Tiềm Cơ thành danh ở Đăng Văn nhã hội, kỳ ngộ không ngớt, khí vận gia tăng, thiếu niên xưng Vương, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã đạt đến độ cao mà người khác cả đời khó mà với đến
Hắn một đời không có khuyết điểm, sao có thể nói chuyện chấp nhận?
“Hắn căn bản không biết hai chữ ‘khuyết điểm’ này viết thế nào, sao có thể dùng được ‘Nguyệt Khuyết Kiếm’ của ngươi?”
Triệu Thái Cực vừa nói xong liền phát hiện chiến cục đã thay đổi
Tống Tiềm Cơ cầm Nguyệt Khuyết Kiếm trong tay, sửa đi đường kiếm đại khai đại hợp, đại phách đại trảm khi nãy, xuất kiểm trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như ánh trăng chiếu qua ngọn liễu
Tiển Kiếm Trần cười nói:
“Vi sư vốn còn lo lắng ngươi đời này thuận buồm xuôi gió, khó mà lĩnh hội được chân ý trong Nguyệt Khuyết, không ngờ ngươi nhanh như vậy mà đã thu phục được nó!”
Ánh trăng đột phá biển lửa, chở theo thuyền nhỏ tiếp tục tiến lên trước
Tống Tiềm Cơ ngược gió ngược dòng, càng chiến càng dũng mãnh
Mà lửa lớn càng thiêu càng vượng, địch nhân hai bên bờ không ngừng ùa ra, càng giết càng nhiều, tựa như vô cùng vô tận
Sắc mặt Triệu Thái Cực xanh mét, kinh hãi, tức giận mà hét lên:
“Ngươi thu phục được Nguyệt Khuyết Kiếm thì sao, ngươi có biết đêm nay có bao nhiêu người tới đây không?”
Tiển Kiếm Trần:
“Ngươi nói đúng, đồ đệ à, hay là chúng ta nhận thua đi. Tận cùng đại lục, không đi nữa cũng được”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn, hai mắt đỏ đậm, chợt hắn cười nói:
“Đêm nay ta sẽ giết hết Bạch Long Giang này!”
Triệu Thái Cực lùi về sau ba bước theo bản năng, vậy mà không dám đối diện hắn:
“Si tâm vọng tưởng, Bạch Long Giang đã nằm trong sự khống chế của tông môn!”
“Xuân Thu!”
Tống Tiềm Cơ nâng tay
Xuân Thu Kiếm nhanh chóng bắn ra
Triệu Thái Cực chợt thấy uy áp ập vào mặt, vội vàng rút kiếm đối kháng
Tu vi của tên Tống Tiềm Cơ này sao lại tiến bộ nhanh như vậy?
Đêm nay nếu không thể trừ bỏ hắn… Một trăm năm sau, không, có lẽ chỉ cần mười năm, trên đời này lại có thêm một Tiển Kiếm Trần!
Đúng vào lúc này, trên bở chợt vang lên giọng nói của người thứ ba:
“Bạch Long Giang do thiên địa tạo hoá tạo thành, ai có thể làm chủ?”
Nương theo giọng nói xa lạ thình lình vang lên này, một trận mưa lộp bộp rơi xuống
Giưã sơn lĩnh liên miên hai bên bờ chợt có vô số bóng người xông ra
Hàng trăm túi trữ vật được ném ra, cát từ bên trong đổ xuống sông
Mưa cát kia toả ra ánh bạc, che trời lấp đất
Ngọn lửa bị cát bạc bao trùm, thế lửa nhất thời yếu đi
“Đó là thứ gì vậy?”
Đám tu sĩ của Tiên minh ngạc nhiên
“Không ổn rồi, là Định Thuỷ Sa!”
“Đâu ra nhiều Định Thuỷ Sa như vậy?”
Triệu Thái Cực vừa tránh né Xuân Thu Kiếm vừa quát lớn:
“ ‘Chính đạo tiên minh’ ở đây, người tới là người nào? Sao dám làm càn!”
Hai bên bờ bùng nổ tiếng cười lớn, tựa như ngàn vạn con chim tước đồng loạt vỗ cánh:
“Ta là cha ngươi!”
“Là lão tổ tông của ngươi!”
“Cường long không đánh địa đầu xà! Các huynh đệ, phá Thần Hoả Tráo của chúng đi!”
Những người này đột nhiên xông ra tựa như yêu tinh quái vật trong núi, hỗn chiến thành một đám với tu sĩ Tiên minh
Ngọn lửa bị Định Thuỷ Sa dập tắt hơn nửa, áp lực trên người Tống Tiềm Cơ chợt biến mất:
“Không biết chư vị là đạo hữu nơi nào?”
Vừa nghe hắn hỏi, trên núi lập tức vang lên một giọng nói hào phóng:
“Cự Kình Bang, Sa Hải Phái, mười hai đội thuyền trên Bạch Long Giang, tán tu ba mươi sáu động trong Bạch Long Sơn, tiễn thuyền tới muộn rồi!”
“Đám tiểu môn tiểu phái ở đâu ra, tự tìm đường chết!”
Triệu Thái Cực tức đến ngã ngửa, nghe nói đều là tôm cá tép riu, nói một câu tiểu môn phái còn là đề cao bọn chúng, chỉ là một đám tán tu và bang phái giang hồ mà thôi. Hoa Vi Tông tổ chức hỷ yến còn không thèm gửi thiệp mời tới
Tâm tư vừa loạn, một cánh tay liền bị Xuân Thu kiếm chém đứt, máu chảy đầm đìa
Chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ đáp:
“Hoá ra là Diêm Bang Chủ”
Diêm Bang Chủ cười nói:
“Tống Tầm đạo hữu, chúng ta ở trong Huyết Hải Cốc nào chỉ nợ ngươi một cái mạng, chỉ tiếc bản lĩnh thấp kém, tu vi không đủ, chỉ có thể tiễn thuyền của ngươi vượt qua Bạch Long Giang này!”
Tiển Kiếm Trần nhìn cát bạc bay lả tả, lẩm bẩm nói:
“Ta còn tưởng rằng việc gì cũng từng thấy qua, nhưng chuyện quái lạ như thế này ta lại chưa từng thấy”