Hai bên bờ đại hà, mưa bạc rợp trời
Bạch Long giang hoá thành dải ngân hà óng ánh bạc
Diêm Bang Chủ cười lớn:
“Giao dầu cháy trên nước, dùng nước không dập tắt nổi, chỉ có Định Thuỷ Sa có thể dập tắt nó. Dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, đám tôm tép kiếm sống trên sông như bọn ta, thứ không thiếu nhất chính là ‘Định Thuỷ Sa’ ”
Tống Tiềm Cơ trong lòng tỏ tường, lời nói vậy là để cổ vũ hào khí bên ta
Định Thuỷ Sa là vật tư luyện khí, là linh bồi dưới đáy sông dưỡng thành, khó có hơn nhiều so với Trân Châu
Tiểu môn phái, tán tu dọc theo bờ sông đại đa phần đều am hiểu vớt cát, vớt đủ rồi là có thể bán cho đại tông môn, từ đó kiếm lấy linh thạch
Định Thuỷ Sa nhiều như vậy, từng hạt một được vớt lên bờ, không biết phải tốn bao tâm huyết
Đêm nay, ‘tôm tép’ khắp nơi trên Bạch Long Giang, đã bỏ ra hết thảy
Lại một thanh âm nữa vang lên:
“Tống Vương không cần phiền não, đi qua sông này, phía trước có Hoa Khê Phái, Đại Diễn Tông và các đạo hữu ở các môn phái khác tiếp ứng! Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau đi thôi!”
Cát bạc ngập trời, bóng người tán loạn, Tống Tiềm Cơ chỉ có thể nghe giọng nói mà nhận người:
“Đội trưởng Lục Chu, mọi người cũng tới à”
“Ha, Tống Vương còn nhớ rõ chúng ta kìa!”
Đám tu sĩ Tiên Minh cảm thấy vô cùng hoang đường
Đám chó săn phe cánh của Tống Tiềm Cơ, rõ ràng đều bị vây khốn ở Thiên Cừ, đám người này lại từ đâu mà ra vậy?
Tống Tiềm Cơ cho bọn chúng cái gì tốt mà khiến bọn chúng liều mạng như vậy?
Luận về tu vi, đương nhiên là tu sĩ Tiên minh cao hơn, nhưng đêm nay bọn họ mặc ‘Thần Hảo Tráo’ nặng nề, tôc độ chậm lại, lại bị ‘Định Thuỷ Sa’ đánh cho trở tay không kịp, vô cùng chật vật
Xuân Thu Kiếm nhân cơ hội này lăng không bay đi, trảm ngang bầu trời tựa như thái rau cắt lúa
Oan gia ngõ hẹp kẻ dũng mãnh tất thắng, Tiên minh đã mất đi lòng quả cảm
Tống Tiềm Cơ vận đủ khí tức, thanh âm truyền khắp hai bờ Bạch Long:
“Đa tạ chư vị!”
Diêm Bang Chủ nói:
“Đêm nay bọn ta tới đây, không cầu gì hết. Có thể quay về không, cũng không để tâm! Chỉ có một việc, muốn thỉnh Tống Vương đáp ứng”
“Mời nói”
Tống Tiềm Cơ đáp lời
“Bọn ta muốn kính Tống Vương một bát Bạch Long Tửu!”
Tiển Kiếm Trần:
“Ồ, nó căn bản không biết uống rượu…”
“Có gì không thể! Đem rượu lên!”
Tống Tiềm Cơ quát
Một vò rượu xuyên qua sông lớn rực cháy mà bay đến
Tiển Kiếm Trần ngửi thấy hương rượu thơm nồng đậm, tiếc hận nói:
“Rượu ngon như vậy, chỉ tiếc bản tôn không thể uống”
Hắn lấy ra bát uống trà, rót đầy một bát cho Tống Tiềm Cơ
Tống Tiềm Cơ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch
Rượu cực mạnh, tựa như ngọn lửa trên sông xuôi theo cổ họng thiêu đốt ruột gan, hỗn hợp trộn lẫn giữa mùi vị của máu tươi nóng bỏng, rỉ sắt lạnh băng cùng với gió tanh đêm lạnh
Tống Tiềm Cơ bị hơi rượu thiêu đốt đến mức hai mắt đỏ bừng, quăng bát xuống sông
“Tống Vương tất thắng!”
Diêm bang chủ cười lớn
Bạch Long Giang trong phút chốc bị tiếng hoan hô bao trùm:
“Trận này tất thắng!”
“Tất thắng! Tất thắng!”
……….
“Quái thật đấy, sao bản tôn trước nay không hề hay biết, giữa tu sĩ không cần lời thề trói buộc mà cũng nghĩa khí như vậy? Chuyện lạ đêm nay, quả thực quá nhiều”
Thuyền nhỏ khôi phục lại sự vững vàng, Tiển Kiếm Trần lại bắt đầu pha trà
Ngọn lửa bị dập tắt, mùi hương dị thường của Giao dầu bị thổi tan theo gió, trời đêm lại một lần nữa trong trẻo trở lại
Tiếng đòi giết ngập trời bị vứt lại sau lưng, thuyền nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua sóng nước tựa như một con cá đang bơi
Vẫn là chèo thuyền ngược dòng nước, nhưng lại nhanh hơn so với thuận dòng
Từng ngôi sao xuyên qua tầng mây
Sương khói trên sông dần tan đi
Thuyền nhẹ, vượt qua vạn trùng núi non
“Không phải là vì nghĩa khí , là vì bọn họ cảm thấy thế giới có ta, so với thế giới không có ta tốt hơn”
Tống Tiềm Cơ nói xong lời này, một lúc sau cũng không nói gì nữa
Tiển Kiếm Trần đang định mắng hắn tự luyến lại thấy hắn đứng trên đầu thuyền, chống kiếm mà đung đưa:
“Ngươi còn hỏi ta từng thấy trăng chưa, ngươi nhìn trong nước mà xem, vầng trăng thật lớn”
Tiển Kiếm Trần đứng dậy, kéo hắn vào khoang thuyền
Tống Tiềm Cơ không phản kháng:
“Sao ta lại nhìn thấy nhiều trăng thế nhỉ? Ngươi nói xem, tại vì sao!”
Tiển Kiếm Trần tức đến bật cười:
“Bản tôn nghìn chén không say, không rượu không vui mà sao ngươi một giọt đã say?”
“Ta uống say rồi sao? Không thể nào!”
Tống Tiềm Cơ lớn giọng hô
“Bạch Long tửu tác dụng chậm nhưng lại cực mạnh, ai bảo ngươi mới nãy thích làm anh hùng”
Tiển Kiếm Trần thở dài, lấy ra gối dựa cho hắn dựa vào
“Ngủ đi”
Tống Tiềm Cơ mở to đôi mắt đỏ bừng:
“Ngươi có biết ta thích làm gì nhất không?”
“Ngắm trăng? Vớt trăng?”
Tiển Kiếm Trần tuỳ ý mà đoán
“Không đúng”
Tống Tiềm Cơ thò một ngón tay ra chọc ván thuyền
“Ta thích trồng trọt, đất đai là công bằng nhất, chỉ cần ngươi đối tốt với nó, nó vĩnh viễn sẽ không nói với ngươi câu ‘xin lỗi’ ”
Tiển Kiếm Trần cười nhẹ một tiếng:
“Ai nói với ngươi ‘xin lỗi’ rồi hả? Bản tôn truớc nay chưa từng nói xin lỗi!”
Tống Tiềm Cơ tựa hồ như không nghe thấy, nằm ngửa trên boong thuyền, thấp giọng lẩm bẩm:
“Việc, ta đều làm đến quyết tuyệt. Người, ta cũng giết đến mỏi mệt rồi. Ta không muốn, không muốn đi lên con đường như trước nữa”
“Nói lời say gì đấy”
Tiển Kiếm Trần lẩm bẩm
Trong Hoa Vi phù thành, Tống Tiềm Cơ cũng nói lời tương tự
Nhưng câu sau đấy lại hoàn toàn bất đồng
Thanh âm của hắn quá mơ hồ, Tiển Kiếm Trần kề sát vào mới có thể nghe rõ:
“Ta chỉ muốn bảo vệ mảnh đất của mình, cũng muốn bảo vệ người bên cạnh. Cho dù lần này vẫn phải nghe câu ‘xin lỗi’, ta cũng chấp nhận.. Thế gian này không đủ tốt, nhưng ta còn có, ta còn có mười vạn tám ngàn mẫu đất để trồng trọt. Ta vẫn muốn vì nó mà liều mạng một lần”
Tiển Kiếm Trần trầm mặc đứng dậy, một mình đi về phía đầu thuyền
Gió đêm thổi tay áo hắn bay phần phật, tựa như bươm bướm trắng tung bay
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lại, thanh âm cơ hồ như yếu ớt đến mức không nghe thấy nổi:
“Tiển Kiếm Trần, ngươi còn việc gì giấu ta nữa? Ngươi và người kia, rốt cuộc có ân oán gì? Bản mệnh kiếm của ngươi, vì sao phải để lại nơi tận cùng đại lục? Ngươi vì sao không chịu tin tưởng người khác….”
“Ngủ đi”
Lần này Tiển Kiếm Trần lái thuyền, Tống Tiềm Cơ ngủ trong khoang thuyền
Núi xanh hai bên bờ trùng điệp, sao sáng khắp trời cùng một vầng trăng rơi trên Bạch Long Giang
Thuyền nhỏ tựa như một phiến lá trúc, nhãn nhã trôi trên dải ngân hà uốn lượn, chở theo Tống Tiềm Cơ rời xa khỏi nơi giết chóc, theo gió đêm thổi tới nơi phồn hoa trong mộng
Thiên hạ rộng lớn, rốt cuộc có bao nhiêu người băng sông vượt núi tới giết bọn họ, lại có bao nhiêu người vượt ngàn dặm xa tới cứu bọn họ