Ngoài Thiên Cừ thành, hoả pháo ngập trời, thuốc sùng nồng nặc.
Giữa mùa hè, trên không Quận Hồng Phúc lại xuất hiên mây đen dày đặc, từng chiến thuyền bị bao phủ bên trong làn gió âm lãnh.
Trận pháp Thiên Cừ có kim quang khí vận thêm vào, tựa như một toà thành luỹ không thể công phá.
Mạnh Hà Trạch, Vệ Chân Ngọc dẫn theo đệ tử Tống Viện xuất chiến, ngăn chặn tu sĩ Nguyên anh ở trên trời thi triển thần thông.
Viện binh Thiên Cừ lấy Tiểu Hoa Vi Tông làm người dẫn đầu, ngăn trở tu sĩ trên mặt đất tiến công.
Số tu sĩ còn lại của Tiên minh muốn nhân cơ hội công thành, tất phải đối mặt với sự công kích dày đặc của hoả súng, hoả pháo.
Ba ngày sau, các phái trong Chính đạo tiên minh đều có tổn thương, không ai nguyện ý làm pháo hôi nữa.
“Bọn phàm nhân kia hoả dược đầy đủ, thay phiên nhau ra trận, chúng ta lại cần phải khôi phục linh khí”
“Triệu Phong Chủ đã dẫn đi một nửa số người, việc công phá thành cần phải tính toán kĩ hơn”
“Trước tiên lui về Quận Hồng Phúc đã, xin chỉ thị của Hư Vân Chân Nhân!”
Mây đen u ám che khuất mặt trời, gió lớn quét qua mặt đất.
Trên chiến thuyền của Tiên minh, tình cảnh trở nên hết sức bi thảm, một bộ phận tu sĩ đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
“Uy lực của Hoả khí Thiên Cừ mạnh hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng. Theo như tin tức chúng ta thăm dò được, Thiên Cừ có mười tám con rối làm bằng sắt, cứng rắn vô cùng, cấu tạo tinh vi, chỉ cần tiêu hao linh thạch là có thể tự hành động, con rối không có cảm giác đau đớn nhưng lại có uy lực tương đương tu sĩ Kim Đan”
“Loại sát khí chuyên để khắc chế tu sĩ này chỉ có Thiên Cừ mới chế tạo ra được. Một là bọn chúng có mỏ linh thạch, hai là có sự cho phép của Tống Tiềm Cơ”
“Là chúng ta coi thường trí tuệ của phàm nhân. Lần này cho dù có công hạ được Thiên Cừ, chúng ta cũng phải trả cái giá cực lớn, chỉ sợ mất nhiều hơn được”
Vì để giảm bớt thương vong và cái giá phải bỏ ra, để đảm bảo duy trì được trạng thái ổn định mà vẫn giành được chiến thắng, đại đệ tử dưới trướng Hư Vân – Viên Thanh Thạch đưa ra một kế sách.
“Các vị tu sĩ tà đạo, từ giờ trở đi, chỉ cần các ngươi làm ra công hiến cho cuộc chiến chính đạo lần này, liền sẽ triệt tiêu những sự việc sai lầm từ trước tới nay của các vị. Sau khi chúng ta giành được chiến thắng, các vị sẽ trở thành khách khanh trưởng lão của tông môn, được tông môn cung phụng”
Tu sĩ tà đạo nghe tin liền lập tức hành động, từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.
Bọn họ được hứa hẹn sẽ nhận được rất nhiều tiền, bị rượu ngon món ngon ở quận Hồng Phúc chiêu đãi một trận, sau đó liền lập tức lấy ra toàn bộ thủ đoạn, đứng ở trước tường thành Thiên Cừ mà mắng chửi, thay nhau bỏ xuống độc vật, khói độc.
Trong lúc nhất thời, phía ngoài thành Thiên Cừ, gió độc thổi lên cuồn cuộn, đàn quạ bay tán loạn, đất đai khắp nơi trở nên khô cằn, độc trùng xà kiến hoành hành.
Quân tiếp viện không thể chống đỡ được đợt tiến công này. Trần Hồng Chúc dán lên người phù khuếch đại âm thanh, liên tiếng hô to:
“Các ngươi lại thông đồng làm bậy cùng với đám tà ma ngoại đạo, vậy còn gọi gì là chính đạo nữa”
“Sư muội, ngươi quá ngây thơ rồi. Thời kỳ đặc thù thì sẽ phải sử dụng thủ đoạn đặc thù, lịch sử là do người chiến thắng viết lên. Ngươi đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa, hiện tại liền rời khỏi nơi này, trở về Hoa Vi sơn đi, sư phụ vẫn đang ở Càn Khôn điện chờ ngươi đấy”. Viên Thanh Thạch khuyên nhủ nàng.
Đệ tử Tiểu Hoa Vi Tông đều tức giận mà mắng to, Tiên Minh vô sỉ.
“Chuyện này mà bọn họ cũng nghĩ ra được”. Vệ Chân Ngọc không khỏi lắc đầu.
Bất luận là tà tù có làm ra hành động phát rồ đến cỡ nào, chỉ cần có công trong cuộc chiến với Thiên Cừ lần này, liền có thể có được thù lao kếch xù, còn có thể một lần nữa được làm người. Đối với tu sĩ tà đạo ai cũng muốn đánh, phải trốn đông trốn tây, điều này không thể nghi ngờ là có sức dụ hoặc vô cùng lớn.
Mạnh Hà Trạch lên tiếng:
“Trước đây, ta đã cùng đám tà ma ngoại đạo này tiếp xúc, để ta lên”
“Trước đây? Khi nào vậy?”. Vệ Chân Ngọc khó hiểu, buồn bực nói.
“Ngươi cảm thấy là khi nào?”
Vệ Chân Ngọc bừng tỉnh:
“Bên trong Tam Sinh Thạch sao?”
Mạnh Hà Trạch tức giận nói:
“Ngươi biết là được rồi, không cần phải nói ra thành lời như vậy đâu. Đội ngũ săn bắn của Thiên Cừ đâu, tất cả dán lên phù chống chướng khí, theo ta ra ngoài xuất chiến, nghe ta chỉ huy”
Đối với lỗ hổng trong công pháp, sơ hở trong chiêu thức của đám tà phái này, Mạnh Hà Trạch dù có nhắm mắt cũng có thể chỉ ra được.
Đội ngũ săn bắn của Thiên Cừ giống như mãnh hổ tiến vào đàn dê, đánh cho bọn chúng phải quỷ khóc sói gào.
Chợt nghe Vệ Chân Ngọc cao giọng nói:
“Các vị đạo hữu từ phương xa mà tới, có thể nghe ta nói một lời được chứ”
“Ngươi làm gì vậy? Muốn hòa đàm sao?”. Mạnh Hà Trạch truyền âm hỏi.
“Ngươi cứ đánh tiếp đi, không cần để ý đến ta”. Vệ Chân Ngọc truyền âm trả lời.
Vệ Chân Ngọc tiếp tục cao giọng nói:
“Tu sĩ chính đạo âm hiểm xảo trá, vì thanh danh của chính đạo, tuyệt đối sẽ không thừa nhận cống hiến của các ngươi đâu. Chỉ cần Thiên Cừ thành vừa bị phá vỡ, quay đầu lại, đối tượng bị thu thập tiếp theo sẽ chính là các ngươi. Nếu các ngươi không tin, cứ nghĩ tới những trường hợp khác trong lịch sử mà xem, có phải đúng như lời ta nói không”