Phía dưới thành có người hô lớn:
“Ngươi cho rằng tất cả chúng ta là đồ ngốc hết sao, Hoa Vi Tông đã thề sẽ thực hiện lời hứa rồi”
“Là người nào phát thề, hắn có thể đại biểu cho Hoa Vi Tông sao? Dù cho hắn có ứng với lời thề mà chết, những người khác vẫn có thể động thủ với các ngươi mà. À, mà thật ra hắn cũng không cần chết. Trước đó, hắn có thể tuân thủ lời thề, cho các ngươi linh thạch, pháp khí, chức vụ trưởng lão, sau khi hoàn thành xong lời thề, liền cùng đám đồng môn của mình giết hết các ngươi. Chỉ cần cửa thành Thiên Cừ vừa vỡ, toàn bộ nơi này đều sẽ là tu sĩ chính đạo, các ngươi còn có thể thoát được hay sao?”. Vệ Chân Ngọc vô cùng chân thành khuyên bảo:
“Đừng để bản thân rơi vào bẫy rập của đám chính đạo như vậy. Các ngươi quay đầu lại nhìn mà xem, trong lúc các ngươi đang ở chỗ này liều mình tử chiến, bọn họ lại vẫn đang ở trên vân thuyền tận hưởng sung sướng kìa”
Mạnh Hà Trạch quát:
“Vệ Chân Ngọc, ngươi nói nhảm ít thôi, Ta mới chỉ vừa hoạt động gân cốt, còn không giết đã nghiện đâu”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng biết, không thể đem địch nhân hoàn toàn đẩy vào đường cùng. Nếu để cho đối phương lấy ra ý định tử chiến, ngược lại sẽ làm tiêu hao chiến lực của bên ta.
Mạnh Hà Trạch một bên hung ác kêu gào, một bên cố ý để lộ ra sơ hở của chiến trận, khiến cho địch nhân nắm bắt được con đường chạy trốn.
Vệ Chân Ngọc lại nói:
“Mạnh Hà Trạch, ta biết ngươi lợi hại, nhưng địch nhân của chúng ta chỉ là ‘Chính đạo Tiên Minh’, còn những đạo hữu này cũng là bị kẻ gian lừa gạt, cho nên mới tới nơi này. Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi nên thả cho bọn họ một con đường sống đi”
Mạnh Hà Trạch đáp trả:
“Trời cao có đức hiếu sinh, nhưng ta không phải trời cao cho nên ta không có thứ đó, ta chỉ biết một điều, bất kỳ ai dám tới Thiên Cừ của chúng ta làm càn thì chỉ có một con đường chết mà thôi”
Vệ Chân Ngọc:
“Ta ghét nhất cái dáng vẻ này của ngươi đấy. Ai nha, phía Tây Nam mới có chỗ hổng, các vị đạo hữu mau nắm chặt cơ hội mà lao ra đi”
Hai người, một người đóng vai tốt, một người diễn vai xấu, diễn lên ‘Thiên Cừ nhị nhân chuyển’.
Đám người tà đạo một bên chiến đấu cùng Mạnh Hà Trạch, một bên lại bị Vệ Chân Ngọc châm ngòi, cho nên chỉ chống đỡ được nửa giờ, liền tháo chạy tứ tung.
Đàn quạ rời đi, độc vật lui tán, thiên địa lại trở nên trong sáng.
Phía đầu thành Thiên Cừ, tiếng hoan hô vang lên như sấm, Mạnh Hà Trạch cười to, khải hoàn trở về.
…..
Trên vân thuyền hoa lệ to lớn phía trên không quận Hồng Phúc, những người nắm quyền của các phái chính đạo Tiên Minh đang tụ tập nơi đây.
Mọi người đang thảo luận bàn bạc đối sách, ai nấy mặt ủ mày chau, đau khổ chờ đợi.
Rốt cuộc, chờ được một đạo hư ảnh từ hư không xuất hiên, Viên Thanh Thạch vội vàng tiến về phía trước hành lễ:
“Khói độc từ trên bầu trời thả xuống đều đã bị trận pháp ngăn cản. Đầu độc nguồn nước từ phía đầu nguồn Hồng Phúc cũng đã được thử qua, nhưng dòng nước bên phía Hồng Phúc sau khi tiến vào Thiên Cừ, trước tiên liền trải qua một bộ trận pháp có tác dụng tinh lọc. Tống Tiềm Cơ năm đó tự mình dẫn nước mở kênh, đã thuận tay bố trí rất nhiều trận pháp như vậy”
“Phía Bắc Thiên Cừ chính là rừng chướng khí, người Thiên Cừ cả ngày đều mang theo hỏa súng vào rừng đi săn, tiếp xúc với các loại độc vật. Cho nên việc hạ độc không đối phó được với bọn họ, đám tà tu kia cũng bị Mạnh Hà Trạch đánh đuổi đi. Sư phụ, đệ tử hiện giờ đã không còn kế sách khả thi nào nữa rồi”
Các phái mặt ngoài phụ họa theo hắn, nhưng trong lòng đều nổi lên oán hận đối với Hoa Vi Tông. Lấy uy thế nửa bước Hóa Thần của Hư Vân, chỉ cần hắn có thể tự mình tới đây, mọi người cần gì phải buồn phiền vì chuyện này nữa chứ? Hư Vân còn đang đợi gì nữa vậy?
“Hiện giờ, ngài là minh chủ của Tiên Minh, cũng là cao thủ đệ nhất đương thời, còn mong ngài nghĩ biện pháp”
“Tính đến hiện tại, chúng ta đã tiêu hao cả ngàn vạn linh thạch. Nhưng đám phàm nhân của Thiên Cừ kia lại không cần bổ sung linh khí, mức độ tiêu hao của chúng ta đã vượt xa bọn họ”
Bóng dáng của Hư Vân chiếu lên vách tường, mang lại một cảm giác vô cùng to lớn.
Hắn chậm rãi nói:
“Các ngươi đã quên, trên đời còn có một thứ vô hình vô sắc nhưng lại có uy lực vô cùng lớn, bất luận trận pháp gì cũng đều không thể ngăn cản được sao?”
“Trên đời còn có thứ như vậy sao?”
Hư Vân nhàn nhạt nói:
“Là thanh âm”
Vừa dứt lời, tay áo hắn liền vung lên, hư ảnh cũng trở nên tiêu tán.
Mọi người ngơ ngác mà nhìn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vân thuyền có người cao giọng thông báo:
“Vọng Thư tiên tử đến----”
Mây tím đầy trời, lụa mỏng tung bay, mười vị nữ tử dung mạo như hoa đang tươi cười, ôm theo cầm sắt tỳ bà tiến tới.
Vọng Thư tiên tử cưỡi trên ô kim xa mà đến, mang theo dáng vẻ siêu phàm thoát tục.
Viên Thanh Thạch vui mừng:
“Sư phụ đúng là liệu sự như thần”
Vọng Thư tiên tử vừa đến, chính đạo Tiên Minh như được lên tinh thần.
Vô sắc vô hình nhưng lại có uy lực vô cùng lớn, đó không phải chính là âm công của Tiên Âm môn sao.
Vọng Thư là bằng hữu tốt của Hư Vân, lại là chưởng môn đương nhiệm của Tiên Âm môn.
Sau khi Cầm Tiên ngã xuống, Giáng Vân chết đi, nàng có thể coi là thiên hạ đệ nhất về âm luật.