Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417. Ma Âm Rót Vào Tai (3)

Chương 417. Ma âm rót vào tai (3)
Chương 417. Ma âm rót vào tai (3)

Mọi người tụ lại ở trên boong tàu, cùng nhìn Vọng Thư tiên tử bày ra cầm đài, dâng hương cầu trời.

“Một khúc này của ta có tên là ‘Đại bi khúc’”. Vọng Thư nhàn nhạt nói:

“Sau khi khúc này kết thúc, cũng là lúc tín ngưỡng lực của Thiên Cừ trở nên yếu nhất, các người cần nắm chắc cơ hội này, công phá trận pháp của Thiên Cừ”

Viên Thanh Thạch vui vẻ nói:

“Làm phiền tiền bối rồi, chúng ta tất sẽ không cô phụ khổ tâm của tiền bối”

Vân thuyền di chuyển tới gần Thiên Cừ.

Một tiếng đàn mờ mịt từ trên những đám mây truyền xuống, giống như cơn mưa thu rơi lên mái ngói, bay lả tả, từng chút một.

“Đây là khúc nhạc gì vậy, thật là dễ nghe”. Người Thiên Cừ đưa mắt nhìn lên trời, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê mang.

Thiên địa dường như bị bao phủ trong cơn mưa thu sầu bi.

Tiếng đàn dần trở nên mạnh mẽ hơn, những đám mây dần bị thu hút lại, trở nên đen nghịt che kín bầu trời xanh, giống như đè vào lòng mỗi người.

Mọi người Tiên Minh sớm đã có sự chuẩn bị, tuy vậy, vẫn không khỏi bị âm thanh của khúc nhạc hấp dẫn. Phảng phất như nghe thấy khúc nhạc này liền nhớ tới đủ loại bi thương trong nhân thế.

Nhân sinh không có ý nghĩa, tu hành không có ý nghĩa, chiến đấu càng không có ý nghĩa, hết thảy mọi thứ trên đời đều là hư vô, đều là không, chung quy rồi sẽ trở về với cát bụi.

Chỉ muốn chìm đắm bên trong tiếng đàn, không muốn tiếp tục nghĩ tới hồng trần hỗn loạn nữa.

Nhận thấy có người hốc mắt đã dần ướt, Viên Thanh Thạch liền quát:

“Mọi người nhanh chóng thanh tỉnh. Bảo vệ tâm thần”

Mọi người nghe thấy hắn quát liền cả kinh, thoát ra khỏi tiếng đàn, sau đó liền trở nên vui vẻ.

Cầm khúc của Vọng Thư tiên tử lợi hại như vậy, đến tu sĩ bên ta sau khi nghe được còn bị rơi vào bi thương u sầu, nói gì tới đám phàm nhân Thiên Cừ chuyên môn bị thiên âm thuật nhắm vào ở bên dưới kia?

Phàm nhân không có linh khí phòng thân, thần hồn yếu ớt, một khi bị tiếng đàn hấp dẫn, liền sẽ rơi vào đau thương, bị tuyệt vọng xâm nhập, hận không thể tự cắn lưỡi tự sát.

Sau khi tin tức Tống Tiềm Cơ không chết truyền về, khí thế của Thiên Cừ đang lúc thịnh, tín ngưỡng lực càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Nhưng chỉ cần một khúc này kết thúc, dân tâm người Thiên Cừ tất sẽ loạn, ý chí chiến đấu cũng sẽ bị tan rã.

“Có Vọng Thư tiền bối ở đây, bọn họ quả nhiên không hề có biện pháp gì”

“Cuộc chiến này giành được chiến thắng, công đầu chắc chắn sẽ thuộc về Vọng Thư tiền bối”

Vọng Thư tiên tử nghe thấy tiếng khen ngợi ở bốn phía, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, động tác đánh đàn cũng càng ngày càng trở nên uyển chuyển.

Tuy rằng trong cuộc chiến với Giáng Vân, nàng đã giành được chiến thằng, nhưng thực lực của Tiên Âm môn sau khi trải qua cuộc nội đấu này cũng đã bị hao tổn nhiều. Hà Thanh Thanh cùng Diệu Yên còn mất tích ở trong bí cảnh.

Nàng muốn ngồi vững vị trí chưởng môn của mình, liền cần một cuộc đại chiến, để chứng minh cho tất cả mọi người biết, phe của nàng mới chính là Tiên Âm chính thống.

Thiên Cừ trở nên im ắng, giống như một tòa tử thành.

Mười ngón tay của Vọng Thư tung bay, giống như hồ điệp bay qua những đóa hoa.

Tiếng đàn vang vọng khắp thiên địa, như mưa rền gió dữ.

Khí thế của Chính đạo Tiên Minh liền được dâng lên, mọi người cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Chúng tu sĩ lấy ra pháp khí, xoay tay hầm hè, chuẩn bị cho cuộc đại chiến.

Viên Thanh Thạch cao giọng nói:

“Chư vị. Chờ Cầm khúc kết thúc, cũng là lúc công phá Thiên Cừ, mọi người theo ta---”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ phương hướng Thiên Cừ bay ra một tiếng ca.

Tiếng ca ban đầu có vẻ yếu ớt, giống như âm thanh của một đứa trẻ khẽ than. Sau đó, càng lúc càng lớn, trở nên nhẹ nhàng hoạt bát, giống như dòng suối róc rách.

Đến cuối cùng, liền trở thành một con sông lớn với khí thế hùng hồn.

Mọi người cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu.

“Bọn họ đang hát cái gì vậy?”

“Lưu loát dễ nghe như vậy, chắc đây là một bài ca dao dân gian”

Tiếng ca vang lên tận trời, đánh sâu vào vân thuyền, mọi người ở trên đều nghe rõ từng từ một, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt:

“Quê hương ta ở trên đồng ruộng Thiên Cừ.

Ngươi hỏi quê hương ta có đẹp hay không.

Ta nói nước sông nhỏ có mùi hoa hạnh.

Ngươi hỏi cuộc sống ở quê hương thế nào.

Ta nói thóc đầy kho thịt đầy xà nhà.

Ngươi hỏi có những thứ này là nhờ ai.

Nhờ Tống vương, một vị thần tiên hạ phàm.

Ngươi hỏi vì sao chúng ta phải chiến đầu

Bởi vì yêu ma quỷ quái quá hung hãn.

Quá hung hãn…”

Một đầu ngón tay của Vọng Thư đã đánh sai nhịp, dây Cầm bỗng trở trên căng thẳng, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.

Nàng mạnh mẽ hít thở sâu, tiếng đàn lại cất cao lên, vô cùng hung hiểm lướt qua thung lũng, vượt qua những ngọn núi cao.

Tiếng ca nơi Thiên Cừ vẫn tiếp tục được cất lên, thanh âm càng ngày càng lớn hơn.

Mấy vạn người giận giữ cao giọng, như tiếng hồng thủy cuồn cuộn gầm vang, xua tan đi những đám mây đen, quét qua thiên địa.

“Bầu trời tháng năm sáng trong.

Mọi nhà vội vàng thu hoạch.

Làm sao nhẫn nhịn chó dữ.

Làm sao dung thứ sài lang.

Tay không run tâm không hoảng.

Buông lưỡi hái xuống chiến đấu.

Hãy cùng đứng lên đấu tranh.

Làm tấm gương cho nhi nữ.

Đem vinh quang cho tổ tông.

Cùng nhau đồng tâm hiệp lực

Cùng nhau bảo vệ quê nhà.

Sang năm gió xuân lại thổi.

Cành liễu lại khẽ lung lay.

Chúng ta lại cùng tụ lại.

Ở trên đồng ruộng Thiên Cừ”

Hết chương 417.
Bình Luận (0)
Comment