Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418. Ma Âm Rót Vào Tai (4)

Chương 418. Ma âm rót vào tai (4)
Chương 418. Ma âm rót vào tai (4)

“Phốc”

Dây Cầm đột nhiên đứt đoạn, Vọng Thư phun ra một ngụm máu tươi.

“Chưởng môn”

“Vọng Thư tiên tử”

Mọi người vội vàng vây quanh nàng, đưa linh dược cho nàng, giúp nàng hồi phục linh khí.

“Tiền bối đừng vội, trước tiên hãy uống linh dược đã, chữa lành vết thương cũ rồi ngày mai, chúng ta trở lại tái chiến”. Viên Thanh Thạch nói.

Mọi người nghe thấy hắn nói như vậy, liền nhớ tới trước đó Vọng Thư cùng Giáng Vân đã có một trận đại chiến, đều cho rằng vết thương cũ của Vọng Thư trong trận chiến đó lại tái phát, cho nên không ngừng mở miệng an ủi khuyên bảo nàng.

Vọng Thư lau đi vết máu bên khóe môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nàng thu hồi Cầm, đỡ lấy tay của đệ tử đang đứng bên người mà chậm rãi đứng dậy, ảm đạm lắc đầu:

“Không, không được, ta trở về thôi”

Trong lòng Viên Thanh Thạch liền trầm hẳn xuống, lại nghe thấy phía sau lưng vẫn có người ngân nga, không khỏi giận giữ:

“Đó là chiến ca của Thiên Cừ, các ngươi ngân nga theo làm gì vậy hả”

Ca từ của ‘Thiên Cừ chiến ca’ vừa đơn giản lại dễ hiểu, làn điệu lưu loát dễ đọc. Chờ cho ca khúc được lặp lại đến lần thứ ba, cả trăm vạn người của Thiên Cừ đã thuộc và đồng thanh lên tiếng hát vang.

Tu sĩ Tiên Minh cũng nhịn không được mà ngân nga theo.

Sau khi bị Viên Thanh Thạch quát, mọi người mới vội vàng đóng lại thính giác, dùng truyền âm để giao lưu.

Nhưng giai điệu của bài ca này như có ma tính vậy, có thể được xưng là ma âm cũng không sai. Dù cho đã đóng chặt thính giác, không nghe thấy gì nữa, nhưng những thanh âm này vẫn như đang vang lên ở trong đầu.

Càng không muốn nghe càng nghe thấy rõ ràng, dù cho có niệm khẩu quyết gì đi nưã cũng không thể đem ca từ như ‘Bầu trời tháng năm sáng trong. Mọi nhà vội vàng thu hoạch’ ra khỏi đầu được.

“Cút khỏi đầu ta ngay, không được hát nữa. Câm mồm đi”

“Làm sao nhẫn nhịn chó dữ. Làm sao dung thứ sài lang…”

Trong lúc nhất thời, biểu tình của mỗi người Tiên Minh đều trở nên vặn vẹo, thống khổ vạn phần.

Vọng Thư hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói:

“Cũng không trách các ngươi, bên trong Thiên Cừ còn có một vị âm tu cường đại tọa trấn”

“Làm sao có thể như vậy?”. Viên Thanh Thạch kinh hãi.

Năm đó, trong hỉ yến ở trên Hoa Vi Tông, Tống Tiềm Cơ mượn Ngọc Phượng Tiêu của Tử Dạ Văn Thù một mình chiến đấu với mọi người của Tiên Âm môn, không hề có ai đứng ra giúp đỡ.

Những tu sĩ Thiên Cừ được hắn mang theo ngày hôm nó, không có một ai tinh thông âm luật.

“Nếu chỉ là một bài ca về nghề nông bình thường, làm sao có thể phá được thiên âm thuật của ta chứ? Khúc nhạc này nhìn thì có vẻ đơn giản, kỳ thật, mỗi một nhịp, mỗi một âm điệu, đều do cao thủ viết nên, không bàn mà hợp với sự luân chuyển linh khí của Thiên Cừ, mượn lực lượng khí vận của Thiên Cừ. Chỉ cần ta sự dụng âm luật để công kích, khúc nhạc này liền sẽ điều động linh khí của Thiên Cừ phản kích lại ta. Người này rốt cuộc là ai đây?”

Vọng Thư không nghĩ ra được, mọi người xung quanh lại càng không biết.

Thiên Cừ từ đâu tìm ra một cao thủ về âm luật như vậy?

Có thể chiến thắng được Vọng Thư trước vạn người, đúng là thời cơ rất tốt để có thể nổi danh thiên hạ, vì sao lại không chịu ra mặt như vậy chứ?

Mọi người đều rơi vào mê mang, đột nhiên nghe thấy phía bên ngoài vân thuyên vang lên một tiếng cười khẽ:

“Còn có thể là ai nữa chứ, đồ đệ tốt của ngươi đấy”

Người tới mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, tóc mây búi cao, khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, nhưng lại diễm lệ như đao.

“Hà Thanh Thanh”. Ánh mắt của Vọng Thư trở nên lạnh băng:

“Quả nhiên ngươi vẫn còn sống”

Hà Thanh Thanh dẫn theo mấy trăm vị đệ tử Tiên Âm môn, ngang nhiên bước lên vân thuyền, cười vang:

“Vọng Thư, Tiên Âm Lệnh đang ở trong tay ta, thấy bản chưởng môn, vì sao không quỳ?”

Nàng vừa mở miệng, toàn trường liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

Vọng Thư gầm lên:

“Tại sao Tiên Âm Lệnh lại ở trong tay ngươi được chứ? Mọi người Tiên Âm môn nghe lệnh, theo ta tiến lên bắt lấy nghịch tặc này”

Hai phe đối lập của Tiên Âm môn lại chuẩn bị bắt đầu đối chiến.

“Tiền bối chớ tức giận”. Viên Thanh Thạch đứng ở giữa hai người ngăn cản:

“Lúc trước sư phụ ta cũng đã nói qua, trong khi đại chiến, cần lấy đoàn kết làm trọng, ân oán cá nhân sẽ giải quyết sau”

Vọng Thư nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy mọi người đều làm như không thấy, giống như đang quan sát thời tiết, không có ý tứ ra tay hỗ trợ nàng.

“Mới vừa rồi, ta còn hộc máu trước mặt mọi người, bọn họ hiện tại không dám tỏ thái độ, nhưng lại muốn ngăn cản ta. Thôi vậy, trước cứ tha cho yêu nữ này một mạng đã”

Nàng muốn bỏ qua cho Hà Thanh Thanh nhưng Hà Thanh Thanh lại không muốn buông tha cho nàng:

“Vọng Thư, là ngươi giết hại sư phụ ta, ngươi có nhận tội hay không?”

“Là ta, ta nhận, ngươi có thể làm được gì?”

Vọng Thư ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

Đồng đạo thiên hạ đều ở đây, hư ảnh của Hư Vân cũng có thể buông xuống đây bất cứ lúc nào, ngươi có thể giết ta được sao?

Mọi người đều đang cùng chung một kẻ địch mạnh, thời cuộc bức người, ai sẽ cho phép ngươi giết ta chứ?

Bỗng nhiên, Hà Thanh Thanh cũng cười lên:

“Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn trong thiên hạ to lớn này, ngươi sẽ không còn chỗ dung thân”

….

Người Thiên Cừ không biết những biến cố xảy ra trên bầu trời, tất cả đều đang lấy tiếng ca để chúc mừng thắng lợi.

Tư Học Chúc Bằng đem nhóm hài đồng của học viện Thiên Cừ lên, dạy bọn chúng ca hát.

Hài đồng đi qua từng phố lớn ngõ nhỏ, hát lên ‘Thiên Cừ chiến ca’, xong lại hát ‘Bài ca thu hoạch’, ‘Bài ca phân loại’, ‘Bài ca đánh cá’, ‘Bài ca được mùa’.

Tiếng ca vang khắp Thiên Cừ, mọi người càng hát càng to.

“Chúc tiên sinh, những bài ca này đều là do ngươi viết sao?”. Vệ Chân Ngọc ngăn Chúc Bằng lại hỏi.

“Từ là do ta viết, nhưng nhạc lại do một vị cô nương làm. Ta không dám nhận phần công lao này đâu”. Chúc Bằng cười nói.

“Là một cô nương sao? Trông nàng ta thế nào? Có biết đánh đàn không? Trông có đẹp không?”. Vệ Chân Ngọc nhíu máy, liên tiếp hỏi.

Hết chương 418.
Bình Luận (0)
Comment