“Ta chưa nghe thấy nàng đánh đàn”. Chúc Bằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Hẳn là nữ nhi nhà nông nào đó. Nàng khoác một chiếc áo choàng bằng vải thô cũ kĩ, mái tóc ngắn thô ráp và không thích nói chuyện. Nàng ở học viện dạy dỗ tiểu hài tử ca hát đánh trống. Còn về diện mạo, ta là một tiên sinh dạy học, sao có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt người ta được mà nhận xét chứ. Bất quá, nếu nàng đẹp thật thì khẳng định đã sớm truyền ra thanh danh rồi”
“Quần áo bằng vải thô, trang điẩm bình thường…”. Vệ Chân Ngọc lắc đầu:
“Chắc không phải là nàng. Thôi, không có việc gì đâu. Tiên sinh đang bận thì cứ đi đi. Đã làm phiền tiên sinh rồi”
….
‘Chính đạo Tiên Minh’ chia binh làm hai đường, một đường ở Thiên Cừ công thành không giành được thắng lợi, phía bên kia cũng không chiếm được tiện nghi.
Triệu Thái Cực dẫn theo người hùng hổ tiến về Bạch Long Giang, cho rằng có thể xuôi gió xuôi nước, thế như chẻ tre, nhưng không ngờ lại bị bang phái địa phương đánh cho trở tay không kịp.
Chờ đến khi bọn họ hồi thần, lấy lại sĩ khí, thì những người đó đã giống như sơn tinh dã quái chui vào bên trong núi, biến mất không thấy đâu nữa.
Những bang phái nhỏ này trước giờ đều dựa vào sông để kiếm ăn cho nên vô cùng quen thuộc với địa hình, bọn họ yểm hộ lẫn nhau. Các phải trong Tiêm Minh thì lại bắt đầu oán trách lẫn nhau, nội bộ lục đục.
Bọn họ còn chưa ý thức được, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó, dọc theo đường đi, các lộ bang phái nhỏ khác đều ra mặt, các loại bẫy rập, tên bắn lén được tung ra, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Môn phái lớn như Đại Diễn Tông, Hoa Khê phái khi ra mặt sẽ chính diện giao phong với bọn họ, còn một ít tán tu biết rõ chính diện đánh không lại, cho nên chỉ đi ra ngáng chân xong liền chạy, tuyệt đối không ở lại ham chiến, gây nhiễu loạn bọn họ, khiến cho bọn họ mệt mỏi không chịu nổi.
Triệu Thái Cực đành phải đưa tin xin giúp đỡ với Hư Vân.
Cho nên con đường Tống Tiềm Cơ cùng Tiển Kiếm Trần đi liền trở nên hết sức nhẹ nhàng.
Hai người bọn họ một đường đi qua Tử Vân Sơn, bay qua Lưu Sa Hà, vượt qua Bạch Long Giang, lội qua đầm rắn độc, lướt qua Ngọc Môn Lĩnh…
Cuối cùng cũng tiến vào cánh đồng tuyết.
Cánh đồng tuyết rét lạnh, cuồng phong gào thét.
Hai ngày trước, ngẫu nhiên còn có yêu thú lôi lang, tuyết báo, băng sơn hùng xông ra công kích hai người, Tống Tiềm Cơ liền mượn cơ hội này để mài giũa kiếm pháp của mình.
Tiển Kiếm Trần có chín chuôi kiếm, trong đó hắn đã sở hữu năm chuôi. Bao gồm Vô Ảnh, Xuân Thu, Thả Trụ, Độ Xuyên, Nguyệt Khuyết. Bọn chúng giống như năm người bằng hữu có tính tình khác biệt, mỗi ngày đều xoay quanh bên người hắn nói chuyện phiếm.
Nhưng đến ngày thứ ba, không còn nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ con yêu thú nào nữa.
Phong cảnh trước mắt liền trở nên đơn giản hẳn đi, trong thiên địa phảng phát như chỉ còn hai màu xanh trắng.
Thanh Vô Ảnh Kiếm lướt qua giữa bầu trời xanh và những ngọn núi tuyết kéo dài.
Vì để tiết kiệm linh khí, Vô Ảnh Kiếm cũng không bay quá cao.
Trên thân kiếm, một người mở miệng nói:
“Chuyến hành trình này vừa dài lại vừa lâu, ta thấy chán quá, ngươi tới ca một khúc đi, giải buồn cho vi sư”
Thiếu niên áo trắng đang ngự kiếm nói:
“Ta sẽ không ca”
“Vậy ngươi kể chuyện cười đi”
“Ta cũng sẽ không kể chuyện cười”
Tiển Kiếm Trần nhẹ “A” một tiếng:
“Vậy kể chút chuyện xưa được không?”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi đã từng nghe qua một truyền thuyết được lưu truyền trên thế gian, được gọi là Hòa thượng Đường Tăng đi lấy kinh chưa?”
“Chuyện xưa của hòa thượng thì có gì hay ho?”. Tiển Kiếm Trần đung đưa chân:
“Đổi chuyện khác đi”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Nhưng trong câu chuyện xưa này có bốn người, giống như hai người chúng ta, vẫn luôn đi về hướng Tây”
Tiển Kiếm Trần:
“Hòa thượng cũng có thanh kiếm đặt ở cuối đại lục sao?”
“Hòa thượng không có kiếm. Hòa thượng đi Tây Thiên là để lấy kinh, vì phổ độ chúng sinh”
Tiển Kiếm Trần bị gợi lên hứng thú:
“Chỉ là một tiểu hòa thượng, vậy mà lại có chí nguyện to lớn như thế sao, kể ta nghe chút xem nào”
Chuyện xưa là thứ tốt nhất để giết thời gian.
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc lên, một ngày nữa lại sắp sửa trôi qua.
Ánh trăng trên cánh đồng tuyết vô cùng sáng, đem băng tuyết chiếu lên như lưu li.
Tống Tiềm Cơ đã kể xong chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.
Nhưng Tiểm Kiếm Trần vẫn còn chưa đã thèm, liền hỏi hắn còn nữa hay không.
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Ngươi không cảm thấy trong câu chuyện này, có một vai chính vô cùng giống với ngươi sao?”
Tiển Kiếm Trần ưỡn ngực tự hào:
“Vi sư khẳng định là Kim Thiền Tử, thu phục nghịch đồ, nhất ý tây hành”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Không đúng”
“Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không, với bay mươi hai phép biến hóa, có hỏa nhãn kim tinh”
“Vẫn không đúng”
“Thế thì là Trư Ngộ Năng, Thiên Bồng nguyên soái, si tâm đa tình”
“Lại đoán tiếp xem”
“Vậy thì chỉ có thể là Sa Ngộ Tĩnh rồi, Khuyển Liêm đại tướng, Kim Thân la hán”
“Gần đúng rồi, chỉ còn kém chút nữa thôi”
“Này, ngươi nói gì vậy, trong câu chuyện chỉ có bốn nhân vật chính thôi mà”
“Ồ, không phải vẫn còn Bạch Long Mã sao?”
Tiển Kiếm Trần giật mình, vung lên nắm tay:
“Hóa ra ta là tọa kỵ sao? Đồ tiểu tử thúi nhà ngươi”
Tống Tiềm Cơ tránh trái né phải, Vô Ảnh kiếm lay động kịch liệt.
Tống Tiềm Cơ vội vàng khống chế thanh kiếm hạ xuống:
“Này, này, ngươi làm gì đấy. Chính ngươi muốn nghe chuyện xưa mà”
“Dám nói vi sư là tọa kỵ, muốn chết”
Vô Ảnh kiếm hạ xuống đất, làm bắn lên một đám tuyết.
Trong lúc đang cười đùa, sắc mặt Tống Tiềm Cơ chợt thay đổi:
“Có người tới”
“Cuối cùng cũng tới”. Tiển Kiếm Trần thu hồi nắm tay, nhìn về phía hắc ảnh đang được ánh trăng bao trùm kia.
Hắn nhẹ giọng cười rộ lên:
“Tọa kỵ thì tọa kỵ. Nếu như không có Bạch Long Mã, thì Kim Thiên Tử cùng ba người đồ đệ cho dù có bản lĩnh lớn cũng không đi được tới Tây Thiên, không lấy được chân kinh”
Con đường có xa đến đâu cũng sẽ đến lúc kết thúc.
Địch nhân có nhiều đến đâu cũng sẽ đến lúc tiêu diệt hết.
Tây Thiên dù khó đi, cuối cùng cũng sẽ tới được…