Tống Tiềm Cơ ngửa đầu nhìn lên trời, hắc ảnh được ánh trăng bao trùm kia nhanh chóng phóng đại, giống như một viên sao băng cuốn theo phong hỏa lôi điện rơi xuống cánh đống tuyết.
Hắn xách Tiển Kiếm Trần lên, vội vàng phi thân thối lui, đồng thời lấy ra Xuân Thu kiếm chắn ở trước người.
“Oanh”
Phía trên cánh đồng tuyết phảng phất như bị một quả cầu lửa to lớn oanh tạc, nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng cao.
Tuyết đọng trong phạm vi mười dặm trong khoảnh khắc liền tan chảy, chưa tan thành nước liền đã bị đốt nóng thành sương trắng, lộ ra lớp đất màu nâu phía dưới lớp băng tuyết ngàn năm kia.
Gió lạnh rít gào, sương tuyết lượn lờ. Dòng khí cực nóng và cực lạnh luân phiên va chạm vào nhau.
Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng rơi xuống đất, hơi híp mắt, chỉ thấy một thanh bảo kiếm dày nặng cắm xuống đất ba tấc, thân kiếm chớp động ngọn lửa màu tím, chuôi kiếm giống như xuyên qua bầu trời đêm.
Hoa Vi Trấn Sơn Kiếm.
Đất đai nứt toác, lấy thân kiếm làm trung tâm, vết rạn như mạng nhện mở rộng ra bốn phía, lan tràn về phía chân Tống Tiềm Cơ, miễn cưỡng ngừng lại ở trước thanh Xuân Thu kiếm.
Một thân ảnh quen thuộc từ bên trong sương tuyết mênh mông chậm rãi đi ra, tay phải duỗi ra, Trấn Sơn Kiếm liền bay trở lại vào trong tay hắn:
“Tiển Kiếm Trần, một đường này ngươi không dám xuất kiếm, vẫn luôn tránh ở phía sau lưng đồ đệ, ngươi trốn như vậy đủ chưa?”
So với lần gặp mặt trước, Hư Vân phảng phất như trẻ ra hai mươi tuổi, khuôn mặt già nua vậy mà lại hiện lên vẻ rạng rỡ, hai má căng đầy, hai mắt sáng ngời.
Cả người hắn tản ra uy áp cường hãn của cảnh giới Hóa Thần, mỗi khi bước đi liền giống như có một tòa núi lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất. Bất luận tu sĩ nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh sợ hãi trong lòng, sẽ phải quỳ gối dưới chân hắn.
Đáng tiếc, tối nay không có người quỳ bái hắn.
Tống Tiềm Cơ cùng Tiển Kiếm Trần đã đi suốt mấy ngày liền, hai người tuy phong trần mệt mỏi nhưng lại giống như không nhìn thấy hắn.
“Ngươi nghe thấy không?”. Tống Tiềm Cơ thu hồi lại Xuân Thu Kiếm, chọc chọc vào cánh tay của Tiển Kiếm Trần:
“Ngươi có bao giờ từng nghĩ vì sao người ta lại hận ngươi như vậy không?”
Hai tay Tiển Kiếm Trần khẽ vuốt thái dương, mười phần làm ra vẻ:
“Không có ai đố kị ghen ghét thì chỉ là nghười bình thường thôi, huống hồ, vi sư còn đẹp trai như vậy”
Tống Tiềm Cơ lập tức khom lưng làm động tác nôn mửa:
“Không hiểu là người nào không cần da mặt như vậy”
Hắn vốn cũng không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, cũng không am hiểu cãi nhau đấu võ mồm cùng người khác.
Nhưng Tiển Kiếm Trần lại là một người nói nhiều vô cùng, Tống Tiềm Cơ không muốn lãng phí linh khí với hắn, muốn lưu trữ lại cho việc đấu pháp phá vây, cho nên chỉ có thể dùng lời nói để phản kích.
Hai người cứ như vậy ở đó ồn áo nhốn nháo, không có một khắc nào thanh tịnh.
Sắc mặt Hư Vân đã trở nên xanh mét.
Tối nay, hắn thần công đại thành, từ trên trời giáng xuống, gấp đến mức không chờ nổi nữa, muốn nhìn thấy thần sắc sỡ hãi cùng khẩn trương như gặp phải đại địch của đối phương.
Nhưng Tiển Kiếm Trần vẫn như cũ là Tiển Kiếm Trần, Tống Tiềm Cơ vẫn như cũ là Tống Tiềm Cơ.
Tiển Kiếm Trần thậm chí còn nói với hắn:
“Đã có đồ đệ thì cần gì phải tự mình ra tay nữa chứ? Sớm biết dạy đồ đệ dễ dàng như vậy, dạy đồ đệ có nhiều chỗ tốt như vậy, đúng ra từ hai trăm năm trước ta nên thu đồ đệ rồi. Ngươi không hiểu rõ cái đạo lý này, xem ra đồ đệ của ngươi không dùng được rồi”
Tống Tiềm Cơ thật sự không đành lòng nghe nữa, thấp giọng hỏi hắn:
“Trước giờ ngươi chưa từng bị ai đánh đúng không?”
Hoa Vi Trấn Sơn Kiếm trở nên run rẩy, giống như cảm nhận được sự phẫn nộ của người cầm kiếm, nó phát ra một tiếng ngâm vang.
Hư Vân cười lạnh:
“Hai trăm năm trước, cũng là thời điểm ngươi huyết tẩy Càn Khôn điện”
Tiển Kiếm Trần hồi ức lại:
“Năm đó ngươi vẫn chỉ là một vị Kim Đan trưởng lão bất nhập lưu, trong tay không có thực quyền, nếu như không có ta, làm sao đến phiên ngươi lên làm chưởng môn chứ”
“Không sai, ta vẫn phải cảm tạ ngươi vì điều đó”. Hư Vân vậy mà đồng ý với hắn.
Nhưng trong hai mắt đã nổi lên tơ máu. Trấn Sơn Kiếm tản mát ra ngọn lửa nóng cháy, như muốn đem vùng đất lạnh lẽo cả ngàn năm này thiêu đốt.
Trong cơn ác mộng hai trăm năm trước kia, Tiển Kiếm Trần đại khai sát giới, cao tầng Hoa Vi Tông chết đi gần hết.
Sau đó, hắn tiện tay chỉ một ngươi, ném một vò rượu, nói từ nay về sau ngươi tới làm chưởng môn.
Có Tiển Kiếm Trần mở miệng, tự nhiên không ai dám phản đối. Người bị lựa chọn chính là Hư Vân.
Không có Tiển Kiếm Trần, sẽ không có Hư Vân chưởng môn, càng không có thanh kiếm treo trên đầu Càn Khôn điện.
Quyền lực, địa vị cùng vinh quang của hắn đều nhờ Tiển Kiếm Trần mà có, nhưng sự sỉ nhục, sự sợ hãi trong hai trăm năm qua, cũng đều là do người này ban tặng.
Chém giết Tiển Kiếm Trần cũng chính là chém giết tâm ma.
“Cũng không cần quá cảm tạ, cúi đầu mấy cái là được rồi”. Tiển Kiếm Trần vậy mà vẫn cười to đáp.
Uy áp của Hư Vân trong nháy mắt liền trở nên cuồng bạo, giống như một tòa núi cao đổ sập xuống. Tống Tiềm Cơ cầm lấy Xuân Thu Kiếm, khởi động kiếm khí, dựng lên một kết giới ngăn cản, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh tinh mịn:
“Ngươi không thể bớt tranh cãi một chút được sao?”
Lời còn chưa dứt, Trấn Sơn Kiếm đã phá gió lao tới.
Cánh đồng tuyết mênh mông, không có gì có thể che chở cũng như ngăn cản, Tống Tiềm Cơ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cầm kiếm lên chống đỡ.
Xuân Thu Kiếm là một thanh kiếm vương giả, Trấn Sơn Kiếm là thanh kiếm hộ sơn, chúng nó đều là những thần binh có khí vận cao tận trời, mang theo thiên uy huy hoàng. Nơi này lại rộng lớn vô biên, rất thích hợp để thi triển thần thông bá đạo, đại khai đại hợp.
Hai thanh kiếm va chạm với nhau, kiếm quang phun ra nuốt vào không ngừng, giống như hai con cuồng long một đen một trắng đang du tẩu thiên địa, rống giận ẩu đả nhau.