Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 421 - Chương 421. Sinh Ra Gặp Thời (2)

Chương 421. Sinh ra gặp thời (2)
Chương 421. Sinh ra gặp thời (2)

Ánh trăng bị kiếm khí xé rách, bóng kiếm bao trùm phạm vị mười dặm, sắc mặt của Tống Tiềm Cơ càng ngày càng trở nên tái nhợt. Ngoài việc chênh lệch cảnh giới, linh khí của đối phương còn vô cùng hùng hậu, phảng phất như lấy không hết, dùng không cạn.

“Ngươi vẫn còn ở đó không ra hỗ trợ ta một tay sao”. Hắn rống to với Tiển Kiếm Trần.

Một thanh đoản kiếm đột nhiên bay tới.

Hắn nghe thấy Tiển Kiếm Trần nói:

“Đây là thanh kiếm ta dùng để đại náo Hoa Vi Tông hai trăm năm trước, gọi là ‘Trảm Tà’. Kiếm này bách tà bất xâm, chuyên môn dùng để khắc chế tà ma ngoại đạo trên thế gian. Hết thảy ân oán đều vì nó mà ra, thì liền từ nó mà chấm dứt đi”

“Ngắn như vậy sao?” Tống Tiềm Cơ thay đổi kiếm, liền nói không nên lời.

Trần Sơn Kiếm là thanh kiếm hộ tông, Hư Vân tu luyện chính là Hoa Vi kiếm pháp chính thống, nơi này càng không phải là tòa ma quật ở Tây Hải, hắn lấy chuôi ‘Trảm Tà’ này thì có tác dụng gì chứ?

Thanh Trần Sơn Kiếm kia dài bốn thước sáu tấc, hung dữ như lửa. Còn thanh Trảm Tà Kiếm này chỉ có cái tên là uy phong, dài bất quá cũng chỉ được hai thước, khí tức trong vắt như suối trong.

Trong lúc nhất thời, ‘hắc long’ tung hoành rít gào, khí thế của ‘bạch long’ lại giảm đi.

Hư Vân đắc ý cười lạnh:

“Tống Tiềm Cơ, ngươi hiểu gì về con người này chứ? Ngươi biết rõ về quá khứ của hắn không? Hắn là người tàn bạo vô tình, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, chờ hắn thu hồi được bản mệnh kiếm rồi, ngươi sẽ liền trở nên vô dụng, ngươi nghĩ hắn sẽ còn lưu ngươi lại sao? Nếu hắn thật sự cần một đồ đệ, tại sao mấy trăm năm này vẫn luôn một mình hành tẩu như vậy chứ?”

Nếu nói ngoài Tiển Kiếm Trần ra, trên đời này Hư Vân chỉ có thể giết thêm một người nữa, hắn nhất định sẽ chọn Tống Tiềm Cơ.

Thiên Cừ quật khởi cùng với sự suy sụp của Hoa Vi Tông. Nếu như không có Tống Tiềm Cơ, nữ nhi duy nhất của hắn cũng sẽ không rời bỏ phụ thân cùng tông môn, nhất ý độc hành, đi vào lối rẽ.

Chỉ cần giải quyết được Tống Tiềm Cơ thì sẽ giải quyết được hậu hoạn.

Tiển Kiềm Trần giống như không nghe thấy những lời châm ngòi của hắn, vẫn như cũ đọc tâm pháp của Trảm Tà kiếm.

Kiếm khí của Trấn Sơn Kiếm tràn đầy thiên địa, Tống Tiềm Cơ không có khả năng ngăn chặn được hết. Tiển Kiếm Trần lúc này ngồi trên mặt đất, mặc kệ quần áo bị kiếm khí cắt nhỏ, hiện lên từng vết máu.

“Người cầm Trảm Tà Kiếm trong tay, tâm ý cần phải trong sáng, hết lòng tin vào tà không thể thắng chính. Bách tà đều từ tâm mà ra, trước tiên cần chặt đứt muôn vàn tham dục trong lòng chính mình, sau đó mới có thể trảm yêu trừ ma”. Tiển Kiếm Trần chợt vỗ tay cười nói:

“Ta thiếu chút nữa thì quên, ngươi người này cũng không có tham vọng gì lớn, chỉ muốn thủ vũng địa bàn của mình, đâu ra muôn vàn tham dục chứ?”

“Một mẫu đất đã có ngàn vạn thứ tốt, đâu cần phải phi thăng thành tiên để làm gì”. Tống Tiềm Cơ cười nói.

Trảm Tà Kiếm trong tay hắn càng ngày càng trở nên nhẹ đi, giống như dòng nước chảy róc rách, không chỗ nào là không vào được.

Từng đạo thanh khí gột rửa thiên địa, mây mù tan biến, ánh trăng tái hiện, Trấn Sơn Kiếm cuồng bạo vậy mà lại bị khắc chế.

Hư Vân cả kinh, tức giận nói:

“Tại sao có thể như thế được”

Tiển Kiếm Trần thở dài:

“Ngươi tu luyện tà pháp cấp tốc tăng tiến tu vi, cả đời này của ngươi đã vô duyên với đại đạo rồi”

Hắn thu liễm nụ cười, ngữ khí mang theo chút tiếc hận.

Ánh mắt Hư Vân lập lòe:

“Sắp chết đến nơi rồi vẫn cố hồ ngôn loạn ngữ”

Tiển Kiếm Trần:

“Nếu không phải như vậy, sao Trảm Tà Kiếm có thể khắc chế ngươi được chứ?”

Hư Vân quát một tiếng:

“Mở”

Không gian chấn động, Giới Vực được mở ra. Một tòa núi cao chân chính ầm ầm đổ xuống Tiển Kiếm Trần cùng Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ đã sớm có đề phòng, cũng quát một tiếng:

“Mở”

Hai không gian va chạm vào nhau, chỉ thấy một mảnh kim quang lập loè, hỗn loạn, ngọn núi cao nguy nga kia vậy mà lại bị sóng lúa như hải triều ngăn cản, ngay cả Trấn Sơn Kiếm cũng bị cánh đồng lúa mạch vô biên kia bao phủ lấy.

Chớp lấy thời cơ này, Trảm Tà Kiếm liền phân thành mười, lao nhanh về phía đối phương.

Hư Vân đang muốn triệu hồi Trấn Sơn Kiếm, thân hình đột nhiên cứng đờ, ngã về phía sau.

Hắn ngã xuống đất, ngơ ngác cúi đầu nhìn huyết động trước ngực, vừa không thể tin tưởng lại cực kỳ không cam lòng:

“Vì sao lại như vậy?”

Rõ ràng hắn đã thần công đại thành, tu vi tiến triển mạnh.

Trảm Tà Kiếm chậm rãi trở về trong tay Tống Tiềm Cơ, từng đạo thanh khí phiêu tán khắp nơi, gột rửa chiến trường hỗn độn.

Sương tuyết dần tan, bóng kiếm đen trắng thoáng chốc tiêu tán, bầu trời đêm khôi phục lại vẻ sáng sủa, ánh trăng lại tỏa ra quang huy.

Tiển Kiếm Trần đứng lên nói:

“Lần này nếu là bản thể của ngươi đến, nói không chừng có thể thật sự để cho ta xuất kiếm. Nhưng ngươi lại sợ ta, cho dù biết ta bị thương, trong tay cũng không có bản mệnh kiếm, ngươi vẫn như cũ sợ ta, chỉ dám cho một hóa thân tới, trận chiến này đã chú định ngươi không thể chiến thắng được rồi”

Trảm Tà Kiếm bay vòng quanh Tống Tiềm Cơ, không chịu vào vỏ.

Tống Tiềm Cơ vuốt ve nó giống như đang vuốt ve một chú chó nhỏ đang muốn tranh công:

“Chỉ cần hóa thân tử vong, bản thể cùng sẽ bị thương. Các người sẽ không giành được thắng lợi trong cuộc chiến ở Thiên Cừ đâu, lui binh đi”

“Ngươi cho rằng ngươi chiến thắng rồi sao”. Hư Vân ngã ngồi trong vũng máu, dùng nốt một tia sức lực cuối cùng mà cười to:

“Tống Tiềm Cơ, ngươi thật sự đã bái một vị sư phụ tốt đấy. Nhưng trên đời này, muốn giết hắn không chỉ có loài người đâu”

Lời vừa nói xong, từ nơi xa truyền đến tiếng ù ù to lớn, giống như tiếng sấm cuồn cuộn.

Thanh âm kia từ xa tới gần, mãi cho đến khi đại địa bắt đầu chấn động.

Phảng phất như sắp xảy ra sóng thần, tuyết lở.

Chính đạo Tiên Minh có một nửa là tấn công Thiên Cừ, đánh đã lâu vẫn chưa công phá được. Một nửa kia thì đuổi giết Tống Tiềm Cơ, nhưng lại bị những thế lực phản đối khác kiềm chế, trở nên mệt mỏi không chịu được.

Trong tay địch nhân còn có lá bài gì nữa đây?

Hết chương 421.
Bình Luận (0)
Comment