Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422. Sinh Ra Gặp Thời (3)

Chương 422. Sinh ra gặp thời (3)
Chương 422. Sinh ra gặp thời (3)

Tống Tiềm Cơ nhìn lên bầu trời, thần sắc khẽ thay đổi, nhanh chóng lấy ra Vô Ảnh Kiếm:

“Đi mau”

Giữa bầu trời đầy tuyết rơi, những hắc ảnh kia rốt cuộc lộ rõ hình dạng. Trên trời dưới đất, có vô số yêu thú không đếm hết được đồng thanh rống giận.

Có cự điểu ba đầu giang ra đôi cánh to lớn che trời lấp trăng, có hổ răng sắt vung lợi trảo nhấc lên cả một tảng đất to, còn có rắn lân bạc chờ theo rùa lông đỏ, đại bàng vàng chở theo vượn tay bạc, sói hổ báo, xà trùng chuột kiến, hội tụ thành thú triều cuồn cuôn, thành một mảng đen nghìn nghịt dũng mãnh hướng về phía cánh đồng tuyết.

Vô số những con yêu thú cường đại ngủ đông trong huyệt động ngầm, co đầu rút cổ không ra, vậy mà đồng loạt thức tỉnh tiến công, gia nhập vào đại chiến Tu chân giới này.

“Ta đã phái người đi đánh thức chúng nó, nói cho chung nó biết ngươi đang bị thương, chỉ cần ăn được trái tim của ngươi, là có thể chữa lành ngay lập tức những vết kiếm thương mà ngươi lưu lại cho chúng nó, hơn thế nữa còn đạt được lực lượng của ngươi”. Hư Vân gào to với thanh Vô Ảnh Kiếm trên bầu trời.

Tiển Kiếm Trần quay đầu lại, nhìn thú triều đen nghìn nghịt ở bên dưới, cười rộ lên:

“Ngươi nghe thấy không, vi sư không phải Bạch Long Mã, vi sư là Đường Tam Tạng”

Tống Tiềm Cơ không còn lời nào để nói, việc này có gì đáng để tự hào đâu chứ.

Hư Vân quát hỏi:

“Ngươi năm đó chiến thiên chiến địa, bất kể là tu si, yêu thú hay là thứ gì khác, chỉ cần là vật còn sống trên thế gian này đều bị ngươi đánh qua. Hôm nay, khắp thiên hạ này đều muốn giết ngươi, ngươi có hối hận không?”

Tiển Kiếm Trần mở hai tay ra, vung tay áo cười nói:

“Có gì phải hối hận chứ? Chỉ là sinh đúng thời điểm, thiên mệnh trở về mà thôi”

Hư Vân nghe thấy hắn nói như vậy liền phun ra một ngụm máu. Một khối hóa thân này của hắn liền tuyệt khí, hóa thành tro tàn phiên tán trong gió.

Tống Tiềm Cơ nhớ tới, thời điểm Tiển Kiếm Trần còn trẻ, hắn cũng không phải là thiên tài của tiên môn thế gia, hắn lấy sức của bản thân lôi kéo toàn bộ Tu Chân giới vào trong cuộc tranh đấu thế lực.

Cường giả cùng thời với hắn, mặc kệ có giỏi đến cỡ nào cũng chỉ có thể nói hai chữ, xui xẻo.

“Ngươi làm người cũng quá là thất bại đi thôi”. Tống Tiềm Cơ một bên thao tác Vô Ảnh Kiếm chạy trốn. một bên không nhịn được mà mắng:

“Chúng nó hiện giờ đều đang trong cơn điên cuồng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi theo”

Trong khi bay với tốc độ cực nhanh, chỉ cần linh khí hơi kém một chút, tốc độ của phi kiếm liền sẽ bị giảm bớt.

Nhưng Tống Tiềm Cơ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bay ở trên cánh đồng tuyết mênh mang này, tiến về phía cuối đại lục.

Kiến nhiều có thể cắn chết voi, huống hồ thú triều cuồn cuộn này cũng không phải là một đám kiến.

Cánh đồng tuyết vô biên này rất thích hợp cho cự thú phát uy.

“Đổi cho ta”. Tống Tiềm Cơ quát.

“Đổi cái gì?”. Tiểm Kiếm Trần chớp chớp mắt.

Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi chắc chắn có một thanh kiếm có thể chém yêu, còn không mau lấy ra”

Lúc trước, Vô Tương từng nói qua, ngoài thanh bản mệnh kiếm, Tiển Kiếm Trần còn có mười hai thanh kiếm nữa, sau khi liên tục chiến đấu ở trên khắp các chiến trường, ba thanh đã bị hủy, hắn còn lại chín thanh.

Nếu để ám sát thì dùng Vô Ảnh Kiếm, để giết gian nịnh thì dùng Xuân Thu Kiếm, ở trên sông thì dùng Độ Xuyên Kiếm, việc dùng thanh kiếm nào được quyết định bởi việc hắn đang ở địa phương nào và muốn giết người nào.

Đối với đám yêu thú hoặc những thứ không phải người, đương nhiên hắn cũng có thanh kiếm khác để khắc chế.

Tiển Kiếm Trần lắc đầu:

“Khi còn trẻ tuổi, ta thấy chúng nó ăn người, cho nên ta liền giết chúng nó. Sau này khi trưởng thành hơn, ta dần dần ngộ ra một điều, dù không phải tộc ta, nhưng cũng không cần đuổi cùng giết tận, không bằng lưu lại cho chúng nó một đường sinh cơ, chỉ cần khiến cho chúng nó không dám ra ngoài làm loạn là được rồi. Cho nên ba thanh kiếm có thể chiến đấu với yêu thú kia đã bị ta phá hủy rồi”

Những loài chim mang theo những con thú trên mặt đất truy kích theo phi kiếm. Từng đợt gió tanh phả vào mặt, tiếng thú rống chấn động, khiến cho khí huyết không khỏi dâng trào.

Tống Tiềm Cơ nhịn không được phun ra hai chữ:

“Chết tiệt”

Tiển Kiếm Trần nói tiếp:

“Bảo kiếm có thể khắc chế hung thú đã không còn nữa. Lấy thanh kiếm nào cũng đều giống nhau cả, ngươi cứ tùy tiện mà đánh đi”

“Ta đánh được sao?”. Tống Tiềm Cơ gầm lên:

“Đánh tới ngày tháng năm nào mới tới được phía cuối đại lục hả?”

Tiển Kiếm Trần nhíu mày:

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để vi sư đi xuống đánh được”

Ngươi đúng là đứng nhất trong việc kéo thù hận, cũng đứng nhất luôn trong việc vô dụng, trong lòng Tống Tiềm Cơ tức giận, trong nháy mắt mắng đối phương cả vạn lần.

Bỗng nhiên hắn giật mình, tay phải duỗi ra, giơ lên một cái bảo hộp:

“Tới”

“Đồ đệ, ngươi có phải hay không bị áp lực quá lớn rồi”. Tiển Kiếm Trần cẩn thận nhắc nhở:

“Cái hộp này của ngươi trống không nha”

“Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm thôi”. Tống Tiềm Cơ hướng lên trời kêu lớn:

“Bé, Ngoan----”

“Xong rồi, hắn điên thật rồi”. Tiển Kiếm Trần lẩm bẩm.

Chỗ sâu bên trong Huyết Hà cốc, một tòa tiên sơn cảnh xuân rực rỡ bắt đầu chấn động.

Họa Xuân Sơn chịu bảo hộp triệu hoán, từ từ nâng lên trên.

Đá vụn cuồn cuộn rơi xuống, một con yêu thú có bộ dáng giống như một con chó lớn lông dày liền chui ra.

Thân hình của nó nhanh chóng bành trướng, bốn cánh bung ra, phía dưới có sáu cái chân, đột nhiên hướng lên trời rống giận một tiếng, sau đó liền vỗ cánh bay lên, bay vào trong mây đêm.

Cánh đồng tuyết chưa từng ‘náo nhiệt’ như thế.

Mặt trăng lặn xuống, mặt trời nhô lên, một thanh Vô Ảnh Kiếm dẫn theo thú triểu thổi quét thiên địa.

Ngàn vạn đầu yêu thú đang phát cuồng, không muốn sống mà truy đuổi ‘thịt Đường Tăng’.

So với đám yêu thú kia, hai bóng người trên thân kiếm có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Bọn họ đã bay lâu lắm rồi, càng bay càng cảm thấy mệt mỏi.

“Bé Ngoan, Bé Ngoan”. Tống Tiềm Cơ vẫn liên tục gọi.

Tiển Kiếm Trần chợt nhớ tới điều gì đó:

“Ngươi đang gọi Hỗn Độn thú kia sao? Hỗn Độn thú kia đã nhận chủ rồi, sẽ không nghe ngươi triệu hoán, để cho ngươi sử dụng đâu. Huống chi, ta đã từng phong ấn nó, ngươi cũng đem nó trấn áp bên dưới Họa Xuân Sơn, nó nhất định là sẽ rất hận chúng ta”

Tống Tiềm Cơ phản bác:

“Không, ta cho nó ăn no, nó sẽ không hận ta đâu”

“Ngươi cứ nằm mơ đi, hung thú sao có thể như vậy được chứ”. Tiển Kiếm Trần nói:

“Hộn Độn dù sao cũng là một trong tứ đại thượng cổ hung thú, trong cơ thể nó sát khí ngập trời, sau khi nhìn thấy đám yêu thú đang phát cuồng kia, chắc chắn cũng sẽ bị chúng nó làm cho khơi dậy cuồng tính trong người, cũng sẽ lao tới ăn thịt ngươi cho mà xem”

“Ngao”

Một tiếng gầm giận giữ vang lên, một bóng ảnh thật lớn ngăn trở ánh kim quang của mặt trời.

Cả thiên địa tức khắc liền tối sầm.

Tiếng gầm ẩn chứa uy áp viễn cổ, khiến cho bách thú phải ngửa đầu nhìn khắp xung quanh.

Hỗn Độn từ trên trời giáng xuống, giống như một tường thành bằng sắt to lớn, che chắn giữa thú triều và Vô Ảnh Kiếm.

Bốn cánh của Hỗn Độn vỗ lên, một cơn gió to đập vào mặt, Tống Tiềm Cơ không khỏi lảo đảo một bước, suýt nữa ngả khỏi phi kiếm.

Tiển Kiếm Trần nâng hắn dậy:

“Ngươi thấy không? Điều này sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên xấu hơn mà thôi”

Hỗn Độn kia quay đâu lại, mở đôi mắt ướt át nhìn bọn họ, há mồm kêu lên một tiếng, thanh âm trầm thấp, không chứa sự cuồng bạo.

Tiển Kiếm Trần nhíu mày:

“Nó kêu cái gì vậy?”

Tống Tiềm Cơ vuốt ve bộ lông dày của Hỗn Độn:

“Nó nói xin lỗi vì đã tới chậm, nó đã cố gắng bay thật nhanh tới đây rồi”

Tiển Kiếm Trần khiếp sợ không nói nên lời.

Hết chương 422.
Bình Luận (0)
Comment