Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 423 - Chương 423. Không Chỗ Dung Thân (1)

Chương 423. Không chỗ dung thân (1)
Chương 423. Không chỗ dung thân (1)

Hỗn Độn được vuốt ve đầu, cái đuôi đột nhiên vung vẩy loạn xạ, giống như một chiếc quạt lông vũ to lớn vung vẩy.

Nó bị tỉnh giấc trong khi đang mơ ngủ, gấp đến độ không chờ nổi, muốn được ăn uống no nê, vì thề liền ngửa cổ, hướng lên trời thét dài một tiếng:

“Ngao”

Tiếng thét ẩn chứa uy áp viễn cổ, đánh thức nỗi sợ hãi ẩn sâu trong huyết mạch đám bách thú.

Một số loài nhát gan trong thú triều lúc này đã không còn thấy bóng dáng, một số khác vì sợ hãi mà càng trở nên cuồng bạo.

Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói:

“Từ từ đã nào”

Hắn làm trò trước mặt Tiển Kiếm Trần, lấy ra Tịnh Bình sáng chói, cho Hỗn Độn mấy giọt Bất Tử Tuyền.

Bất Tử Tuyền nhẹ nhàng chấn động một chút, phảng phất như đang thắc mắc với hắn, vì sao lại lấy ta ra làm thức ăn cho hung thú nữa rồi.

Tiển Kiếm Trần há miệng, lần đầu tiên lộ ra biểu tình quá đỗi ngạc nhiên, muốn sờ vào Tịnh Bình nhưng lại thu hồi tay lại:

“Là Bất Tử Tuyền. Ngươi, ngươi dùng Bất Tử Tuyền để thu phục nó sao?”

Ánh mắt Hỗn Độn nhìn hắn vô cùng hung tàn, hắn không nghi ngờ chút nào, nếu bên cạnh mình không có Tống Tiềm Cơ, hung thú này tuyệt đối sẽ lao tới ăn thịt hắn.

“Ta không hề thu phục nó. Nó đã có chủ nhân, cũng có tên của mình”. Tống Tiềm Cơ thu hồi lại Bất Tử Tuyền:

“Bé Ngoan đi thôi”

Hỗn Độn vỗ cánh, nhảy vào bên trong thú triều.

Thân hình của nó to lớn che lấp bầu trời, cái miệng khổng lồ như vực sâu không thấy đáy, lợi trảo sắc bén như đao, rất có khí thế chỉ cần một mình nó cũng đủ để giữ quan ải, vạn người không thể vượt qua.

Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất, huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu la thảm thiết vang khắp nơi.

Tiển Kiếm Trần yên lặng nhìn Hỗn Độn chiến đấu, chậm rãi mở miệng:

“Vào thời kỳ thượng cổ, hung thú là do thiện địa sát khí sinh ra. Tu sĩ nếu muốn sử dụng chúng nó để chinh chiến khắp nơi, sẽ phải ký kết khế ước vô cùng hà khắc. Lần đầu tiên nhìn thấy con Hỗn Độn này ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao sau khi chủ nhân của tọa kỵ chết đi rồi mà tọa kỵ vẫn có thể sống một mình, hơn nữa vẫn giữ được sự cường đại như cũ, không chịu chút ảnh hưởng nào? Trừ khi tọa kỵ đó tìm được lỗ hổng bên trong khế ước, ăn thịt chủ nhân của nó, như vậy mới có thể tránh thoát được ảnh hưởng của khế ước”

Tống Tiềm Cơ không trả lời, chỉ hỏi:

“Ngươi đã nhìn qua ngọc bài nó mang trên người chưa?”

“Ngọc bài gì?”

“Trên cổ nó có một khối ngọc bài khắc tên họ của nó, được chế tạo từ dưỡng hồn ngọc. Nếu thường xuyên đeo vật này trên người có thể tẩm bổ thần hồn, cường kiện kinh mạch. Loại tài liệu này tại thời kỳ thượng cổ cũng là đồ vật quý hiếm khó có được, ai sẽ đem cho tọa kỵ của mình chứ?”

Tiển Kiếm Trần giật mình:

“Chẳng lẽ Huyết Hà lão tổ thích giả bộ giàu có sao?”

“Chuyện đấy mà ngươi cũng nghĩ ra được”. Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ nói:

“Ngươi có từng nghĩ tới hay không, nó không chịu ảnh hưởng của khế ước, có lẽ bởi vì chủ nhân của nó căn bản không ký kết khế ước với nó, càng không đem nó trở thành tọa kỵ. Huyết Hà lão tổ tình nguyện một mình chết trận cũng muốn để nó sống sót. Nó ngủ say mấy ngàn năm, khi tỉnh lại đã quên luôn tên của mình, nhưng dù cho thế giới bên ngoài có rộng lớn vô biên, có đặc sắc đến cỡ nào, nó cũng không muốn rời đi khỏi Huyết Hà cốc. Dù cho cả ngàn năm đó có vô số đại năng lợi hại, vô số thiên tài kinh thế xuất hiện, nó cũng không muốn nhận người khác là chủ nhân. Dù cho chủ nhân của nó đã sớm không còn trên đời này nữa, nó vẫn tiếp tục đợi… Ngươi sử dụng khế ước có thể để cho người khác bán mạng cho ngươi, nhưng lại không thể để cho người khác sống nương tựa với ngươi”

Hỗn Độn vẫn còn đang ăn. Trong chiến đấu tàn khốc mới có thể chân chính thể hiện ra uy năng của thượng cổ hung thú.

Huyết vũ đầy trời, khiến cho băng tuyết trắng xóa cũng trở nên chuyển hồng. Thú triều đáng sợ cũng dần dần trở nên tan rã.

“Lại có thể như vậy sao?”. Tiển Kiếm Trần nghe hắn nói không khỏi ngẩn người ra.

Hắn cau mày không nói lời nào, đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ tới sự tình chính mình dùng sư đồ khế ước trói buộc Tống Tiềm Cơ:

“Tiểu tử thối, ngươi nói nhiều như vậy, hóa ra là vì muốn ngầm mắng ta hả”

“Không, ta chỉ muốn nói, giữa người cùng hung thú còn có thể tín nhiệm lẫn nhau như vậy, Tiển Kiếm Trần, ngươi không ngại cũng nên tín nhiệm cái thế giới này nhiều một chút”

Tống Tiềm Cơ đem Tịnh Bình cho hắn, thản nhiên nói:

“Đây, ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn, muốn sờ thì cứ sờ. Mấy ngày nay, trong trà mà ngươi uống đều được trộn thêm chút hơi nước từ trong miệng bình đấy. Ngươi không cảm thấy thương thế của mình chuyển biến tốt đẹp hơn sao?”

Bất Tử Tuyền khẽ lắc nhẹ ở trong bình, âm thanh như nước suốc róc rách, thanh thúy dễ nghe.

Tiển Kiếm Trần ậm ừ nói:

“Thương thế của ta khá đặc thù, trị không hết được”

Tống Tiềm Cơ làm tấm gương tốt, thể hiện ra tín nhiệm giữa đồng bạn, nhưng tựa hồ Tiển Kiếm Trần cũng không quan tâm nhiều:

“Trước khi xuất phát, ngươi nói chúng ta vĩnh viễn so với bọn hắn nhiều hơn một thứ, ý ngươi là muốn nói tới thứ này sao? Tại sao ngươi không nói sớm hả?”

Tống Tiềm Cơ:

“Không phải nó, mà là vận khí. Vận khí của ta ở đời này có thể nói là không tệ. Nếu lúc ấy ta nói ra, ngươi khả năng sẽ không tin, sẽ chỉ cho rằng ta đang lừa ngươi”

Tiển Kiếm Trần không thể không thừa nhận, suốt quãng đường đi này của bọn họ tuy rằng liên tục phải rơi vào chiến đấu nhưng đều có thể hóa hiểm thành an, thoát ra khỏi trùng vây.

Tống Tiềm Cơ đối với con đường đào vong vô cùng quen thuộc, phảng phất như hắn đã từng đi qua một lần rồi. Trên đường càng có người của khắp nơi ra tay tương trợ, thay phiên nhau hộ tống bọn họ đi vào cánh đồng tuyết.

Vận khí này đâu thể nói là không tồi nữa, mà quả thật là nghịch thiên rồi.

Hết chương 423.
Bình Luận (0)
Comment