Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 425 - Chương 425. Không Chỗ Dung Thân (3)

Chương 425. Không chỗ dung thân (3)
Chương 425. Không chỗ dung thân (3)

Trên vân thuyền bùng nổ tranh chấp, mọi người chia làm hai phe phái, cơ hồ đã xé rách thể diện, động tay chân với nhau.

Bao họ càng phẫn nộ thì càng tuyệt vọng.

“Đủ rồi”. Viên Thanh Thạch quát lên:

“Hiện giờ chỉ có một con đường sống duy nhất thôi, các ngươi vẫn còn không thấy rõ hay sao?”

“Đường sống gì chứ? Đường sống ở nơi nào, tất cả đều là tử lộ thôi”

“Trước khi Tiển Kiếm Trần tới được tận cùng của thế giới, chúng ta cần công phá thành công Thiên Cừ quận. Lấy thổ địa Thiên Cừ, con dân cùng đệ tử Tống viện làm con tin, uy hiếp Tống Tiềm Cơ, dùng lời thề để trói buộc bọn họ”

Xung quanh đột nhiên an tĩnh trở lại, tiéng hút khí vang lên liên tiếp, nhưng không có người nào mở miệng.

Viên Thanh Thạch nói từng chữ một:

“Chỉ cần một trận chiến này chúng ta giành được chiến thắng là sẽ có điều kiện để đàm phán với bọn họ. Tống Tiềm Cơ tuy không quan tâm nhiều đến việc chính trị nhưng lại có tiếng yêu dân, chúng ta chiếm cứ được quyền chủ động, có thể yêu cầu một nửa tài bảo của Thiên Cừ, như vậy là đã thừa đủ để đền bù cho những tiêu hao trong cuộc chiến lần này rồi. Nhưng một khi chúng ta thất bại, tất cả sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của bọn họ. Dựa theo tính cách của người kia, dù cho mọi người có chạy tới chân trời góc biển, cũng không trốn thoát được kiếm của hắn đâu. Các ngươi sẽ lựa chọn thế nào hả?”

Tu sĩ trên thuyền đưa mắt nhìn nhau, thần sắc dần chuyển từ do dự dao động sang kiên định.

Ban đầu bọn họ tấn công Thiên Cừ chỉ xuất phát từ mục đích cướp bóc, tính toán chi li khắp nơi, luôn muốn để cho người khác liều mạng trước, còn chính mình sẽ núp ở phía sau nhặt tiện nghị.

Nhưng hiện tại đã rơi vào tình thế bị trói chung trên một con thuyền, muốn chạy đua thời gian cùng bóng ma tử vong, cho nên lập tức kích động ý chí cầu sinh của bọn họ.

“Đối với tình hình hiện tại, đó có thể là kế sách duy nhất rồi”

“Nếu Tống Tiềm Cơ không chịu uy hiếp, mọi người đều sẽ chết. Thiên Cừ là lợi thế duy nhất của chúng ta lúc này”

“Chỉ cần công phá được Thiên Cừ, chúng ta sẽ có thể chuyển bại thành thắng”

Tuyệt vọng, thù hận, sợ hãi có thể đánh sập một người, nhưng đồng thời cũng có thể tạo thành một đám không đường thối lui, sẵn sàng bỏ mạng.

Viên Thanh Thạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, sư phụ không có ý giấu giếm tin tức mình bị thương, dụng ý chính là như vậy.

Hắn nhìn đám người phía sau:

“Thiên Âm thuật tuy khó có thể dao động nhân tâm của địch nhân, nhưng lại có thể tăng lên uy lực công kích của quân ta. Còn xin Vọng Thư tiên tử lại thi triển một lần nữa”

Đám người ở phía trước người Vọng Thư liền nhanh chóng tránh ra, ánh mắt của tu sĩ bốn phía sáng quắc, nhìn chằm chằm vào nàng.

Chỉ thấy tóc nàng buộc cao, ăn mặc sang trọng đẹp đẽ quý phái, biểu tình mang theo sự lạnh nhạt, giữa hai hàng chân mày đang không khỏi nhíu lai.

Đệ tử Tiên Âm Môn bên người nàng lo lắng khuyên can:

“Vết thương cũ của tiên tử còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ không tiện…”

Vọng Thư mới nhận phải phản phệ, quả thật không nên tiếp tục vận công. Huống chi nơi này còn có Hà Thanh Thanh đang như hổ rình mồi.

Vọng Thư lại nói:

“Chuyện này có gì khó đâu?”

Lúc trước, hai phe phái nội bộ Tiên Âm Môn tranh chấp với nhau liền bị mọi ngươi khuyên can trấn an xuống.

Bề ngoài thì là khuyên hai bên nên lấy đại cục làm trọng, đang trong cuộc đại chiến, không nên lại xảy ra tranh chấp, thật ra là bọn họ không muốn liên lụy vào việc nội bộ của Tiên Âm Môn mà thôi.

Không có lợi ích gì thì sẽ không dậy sớm, dù cho Vọng Thư có thật sự khi sư diệt tổ, tàn hại đồng môn thì lại như thế nào, sự tình dù sao cũng đã qua đi rồi.

Kể cả Tiên Âm Lệnh có đang nằm trong tay Hà Thanh Thanh, cũng không ai nguyện ý đứng ra ‘chủ trì công đạo’ cho nàng.

Hà Thanh Thanh tuy thấy chúng tu sĩ che chở cho Vọng Thư nhưng cũng không hề giận dỗi rời đi.

Hai người rõ ràng đã ghét nhau ra mặt nhưng lại vẫn ở chung một thuyền với nhau.

Vọng Thư tiếp tục nói:

“Nếu muốn lấy nhạc để trợ trận, phái ta còn có một môn cấm thuật, nhưng cần phải hấp thu linh khí của quận Hồng Phúc, kết hợp vào bên trong tiếng nhạc, tùy thời bổ sung cho linh khí tiêu hao của mọi người. Mọi người chỉ cần toàn lực huyết chiến, không cần lo lắng về linh khí tiêu hao”

“Cảm tạ tiền bối”. Viên Thanh Thạch hành lễ nói.

Mọi người hết sức vui mừng, nhanh chóng khen ngợi Tiên Âm Môn.

Ánh mắt sắc bén của Vọng Thư xuyên qua đám người, bắn thẳng về một phía nào đó:

“Do môn pháp thuật này có thể làm tổn thương bản thân người tấu khúc, cho nên nó mới bị cho vào thành cấm thuật, sư phụ chỉ truyền thụ cho một mình ta. Hiện giờ, tông môn đang có nghịch đồ, nỗi lo của ta cũng chưa tiêu tan, sau này chỉ sợ sẽ không có lực để thanh lý môn hộ, cho nên khả năng không thể thi thuật được”

Sau khi xé rách thể diện, Hà Thành Thanh không giận dỗi rời đi mà vẫn luôn lưu lại tại nơi này, điều đó khiến cho nàng càng thêm kiêng kị.

Trực giác mách bảo nàng, cần không tiếc hết thảy đại giới, phải mau chóng diệt trừ kẻ địch này.

Mọi người tuy biết rõ Vọng Thư đang nói điều kiện nhưng vì phía trước vẫn còn kẻ thù chung cho nên ai nấy đều hiên ngang lẫm liệt nói:

“Tiên Âm Môn bị rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy như vậy, ta nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng”

“Trách nhiệm của mỗi người là giúp đỡ đạo nghĩa, tiên tử nếu đã không tiếc tự tổn hại bản thân giúp đỡ mọi người, ta tất nhiên sẽ giải quyết vấn đề giúp cho tiên tử”

“Điều này, điều này….”. Viên Thanh Thạch nhìn theo ánh mắt Vọng Thư, chỉ thấy Hà Thanh Thanh đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, không cười không nói, giống như đang ngồi sau một bụi hoa, dung mạo của nàng dưới ánh bình minh càng trở nên diễm lệ hơn nhiều.

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự thương tiếc, nhất thời không nói nên lời.

Hết chương 425.
Bình Luận (0)
Comment