Không đợi Vọng Thư mở miệng, pháp khí đủ màu sắc đã bay ra.
Có người nói:
“Hà tiên tử, không bằng ngươi trả lại Tiên Âm Lệnh, sau đó liền rời đi, đừng làm mọi người phải khó xử”
Đám đệ tử Tiên Âm Môn bên người Hà Thanh Thanh đem nàng vây lại ở giữa, thần sắc nhìn về phía mọi người vô cùng phẫn nộ.
Một người quát lớn:
“Làm càn, Tiên Âm Lệnh ở đây, Hà tiên tử mới là môn phái chính thống. Các ngươi muốn làm gì vậy hả?”
Vọng Thư đeo châu thoa lên mái tóc:
“Chỉ là một khối vật chết mà thôi, ngoại trừ việc có thể điều động trận pháp Tiên Âm Môn thì còn có tác dụng gì chứ?”
Đệ tử theo hầu phía sau nàng nói:
“Làm sao Hà tiên tử có thể tự xưng mình là Tiên Âm Môn chính thống được chứ? Ngươi mới gia nhập Tiên Âm Môn ta được bao nhiêu năm? Đệ tử Tiên Âm Môn ta mỗi người đều đẹp như thiên tiên mà ngươi lại có xuất thân thấp hèn, dung mạo xấu xí, nếu không phải nhờ sư phụ ngươi cho ngươi cái khuôn mặt giả này, ngươi còn dám gặp người khác sao?”
“Rầm”. Vọng Thư đắc ý vung tay áo, một quyển trục bỗng nhiên được tung ra, lơ lửng giữa không trung.
“Ồ”. Mọi người tập trung nhìn vào, sau khi nhìn thấy, sắc mặt liền đột nhiên biến đổi, giống như bị sét đánh.
Trên bức họa rõ ràng là bộ dáng của Hà Thanh Thanh trước đây
----những vết sẹo đan xen, ngũ quan vặn vẹo, cả khuôn mặt trông như lệ quỷ.
Cùng lúc đó, Hà Thanh Thanh nghe thấy một tiếng truyền âm:
“Nếu như ngươi sử dụng Tiên Âm Lệnh làm khó dễ ta ở Tiên Âm Môn, ta có lẽ còn phải kiêng kị đôi chút, nhưng ngươi lại quá ngu xuẩn, vậy mà lại mò tới nơi này tìm đường chết như vậy. Ngươi nói muốn để cho ta không còn chỗ dung thân, nhưng nhìn hiện tại mà xem, là ai không còn chỗ dung thân đây?”
Hà Thanh Thanh đứng lên, tiến đến gần bức tranh, nhìn thẳng vào khuôn mặt xấu xí kia.
Để mặc cho Vọng Thư truyền âm trào phúng, mọi người chỉ trỏ, nàng giống như không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá cây, mỗi khi nàng bước đi, làn váy lại tung bay giống như những sóng nước, dáng người cao ráo và thẳng tắp như cây tùng:
“Kỹ năng không tồi, đúng là dáng vẻ của ta trước đây”
Nàng vậy mà lại cười rộ lên.
“Thế nào, Hà tiên tử”. Viên Thanh Thạch thấp giọng nói:
“Chỉ cần nàng lưu lại Tiên Âm Lệnh, ta sẽ hộ tống nàng rời khỏi nơi này”
“Nhưng ta không muốn rời đi”. Hà Thanh Thanh thở dài nói:
“Ta rốt cuộc cũng hiểu rồi. Vì có thể công phá được Thiên Cừ, vì muốn cầu một đường sinh cơ nơi Tống Tiềm Cơ, các người thật sự là điều kiện gì cũng sẽ nguyện ý đáp ứng, chuyện gì cũng đều sẽ nguyện ý làm”
Giọng nói của nàng mang theo sự trào phúng, khiến cho mọi người ai nấy đều cảm thấy giận giữ.
Trưởng lão Kỷ gia quát:
“Yêu nữ. Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt như vậy”
Viên Thanh Thạch vội vàng truyền âm:
“Hà tiên tử, nếu hiện tại nàng không đi, chỉ sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm đấy. Ta biết trong lòng nàng sẽ oán hận, nhưng lưu lại thanh sơn lo gì không có củi đốt..”
“Hư Vân chân nhân ở đâu?”. Hà Thanh Thanh không để ý tới hắn, chỉ cao giọng nói:
“Ta biết trên thuyền này có truyền âm trận, chúng ta ở chỗ này nói câu nào thì ngươi ở trên Càn Khôn điện đều có thể nghe thấy từng câu một, đúng không?”
“Lớn mật. Chưởng môn bị trọng thương, đang phải bế quan tĩnh dưỡng, sao ngươi dám quấy nhiễu người như vậy”. Sáu vị trưởng lão của Hoa Vi Tông đem nàng bao vây lại.
Hư Vân cùng Vọng Thư đã có giao hảo nhiều năm, cho nên thế hệ trước của Hoa Vi Tông đã quyết định sẽ giúp Vọng Thư đối phó với Hà Thanh Thanh.
Vọng Thư thấy đại cục đã định, khinh miệt xoay người, giống như khinh thường không muốn nhìn đối thủ nữa:
“Nếu nàng không muốn đi, mọi người liền đem nàng ném xuống đi”
Hà Thanh Thanh đột nhiên nói:
“Ngày đó ngươi đánh trọng thương ta, có muốn biết tại sao ta có thể còn sống không?”
Vọng Thư quay đầu lại nhìn:
“A”
“Ta có được rất nhiều nhựa cây của Kình Thiên Thụ, sau đó liền đem nó luyện thành đan dược, ta gọi nó là Thăng Tiên đan. Chỉ cần ăn vào Thăng Tiên đan này, bất kể trong người đang gặp phải thương thế gì, đều có thể hoàn toàn khỏi hẳn…”
Nàng lấy ra một bình ngọc sáng bóng, cầm lên tay thưởng thức:
“Nhựa cây Kình Thiên Thụ ta có rất nhiều, đan dược này cũng chỉ có một mình ta có thể luyện ra”
Còn chưa dứt lời, trong lòng Vọng Thư liền hiện lên một dự cảm không tốt, vội vàng quát to:
“Yêu ngôn hoặc chúng”
Nhưng đã có người tươi cười tiến lên hỏi:
“Vậy nếu chưa từng bị thương thì sao, ăn vào có tác dụng gì không?”
Hà Thanh Thanh cười nói:
“Chỉ có lợi mà không có hại, nếu không có thương thế gì trong người, khi ăn vào có thể nâng cao tu vi”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là Hà tiên tử do bị buộc đến bước đường cùng cho nên bắt đầu nói điên nói khùng sao?
“Hư Vân chân nhân, ngươi còn không xuất hiện sao?”. Hà Thanh Thanh cao giọng nói.
“Chưởng môn là nhân vật bậc nào, làm sao có thể ngươi muốn gặp là gặp được… Chưởng, chưởng môn?”
Up áp đột nhiên buông xuống, một hư ảnh mơ hồ xuất hiện ở giữa không trung.
Mọi người liền vội vàng hành lễ, miệng hô chân nhân, chưởng môn, duy chỉ có Hà Thanh Thanh là vẫn đứng bất động tại chỗ:
“Ta biết ngươi tu luyện công pháp gì. Ngươi muốn ta nói ra cho tất cả mọi người biết sao?”
Trưởng lão Hoa Vi Tông quát:
“Công pháp chưởng môn tu luyện tất nhiên chúng ta đều biết”
Thần sắc Hư Vân hơi cứng đờ, rũ mắt trầm mặc.
Mọi người Hoa Vi Tông chợt thấy tình thế có vẻ không đúng, liền kinh hoàng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Cánh tay Hà Thanh Thanh khẽ nâng lên, trên cổ tay nàng có đeo một chuỗi Phật châu màu đỏ thẫm:
“Chỉ có ta mới có thể chữa khỏi cho ngươi”
Hư Vân thở dài một tiếng:
“Vọng Thư tiên tử, ngươi…ngươi vẫn là rời đi trước đi”
“Ngươi”. Vọng Thư kinh hãi biến sắc:
“Ngươi điên rồi sao”
Mọi người nghe thấy vậy liền khiếp sợ không thôi. Trên vân thuyền nhất thời rơi vào an tĩnh, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.
“Chỉ như thế thôi sao?”. Hà Thanh Thanh thế nhưng không hài lòng đơn giản như vậy.
Hư Vân lại nói:
“Các phái trong Tiên Minh vốn đều là người một nhà, còn mong Hà tiên tử có thể lấy đại cục làm trọng, phân phát Thăng Tiên đan cho mọi người. Khi ta không có mặt ở đây, đệ tử Hoa Vi Tông thấy Hà tiên tử như thấy ta, phải nghe theo hiệu lệnh của nàng”
Vọng Thư liền cảm thấy trời đất quay cuồng, hốt hoảng lui về phía sau hai bước, nhìn khắp xung quanh toàn là những khuôn mặt lạnh băng bất thiện.
Bức họa ‘Lệ quỷ’ kia đột nhiên bốc cháy lên, ngọn lửa bùng lên dữ dội, trong giây lát liền hóa thành tro bụi.
Ngay khi đang hoảng hốt, nàng liền nghe thấy Hà Thanh Thanh truyền âm:
“Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trong thiên hạ rộng lớn này. Ta muốn ngươi nhìn xem đồ đệ của ngươi ruồng bỏ ngươi như thế nào. Ta muốn ngươi nhìn xem ta thống nhất Tu Chân giới này như thế nào”