Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 427 - Chương 427. Tống Viện Nhớ Ngươi (1)

Chương 427. Tống Viện nhớ ngươi (1)
Chương 427. Tống Viện nhớ ngươi (1)

Không lâu sau khi tin tức Hư Vân chân nhân chiến bại bị thương truyền về Tiên Minh, tấm bùa truyền tin cũng được truyền tới quận Thiên Cừ.

Đội thuyền của chính đạo Tiên Minh lở lửng trên những tầng mây, không quan tâm tới những sự tình phát sinh ở dưới mặt đất, lại càng không biết, ở giữa quận Hồng Phúc cùng Thiên Cừ lại có một mật đạo liên thông hai quận ở dưới lòng đất.

Nhờ có sự âm thầm an bài của Tiên quan quận Hồng Phúc, hai quận truyền tin tức cho nhau không cần dùng đến linh khí, cho nên sẽ không kinh động tới tu sĩ Tiên Minh.

Bùa chú truyền tin từ trong tay Vệ Chân Ngọc đưa ra, sang đến trong tay của Mạnh Hà Trạch, lúc sau liền bị đốt đến chỉ còn lại tro tàn.

Kỷ Thần duỗi dài cổ cũng không nhìn rõ tin mừng, hơi có chút tiếc hận, nhưng vẫn cười nói:

“Điều này thật tốt, ngay cả Hư Vân cũng không thể ngăn Tống huynh lại, ta xem bọn họ còn có thể sử dụng thủ đoạn gì nữa đây”

Vệ Chân Ngọc khẽ nhíu mày:

“Không biết một trận chiến này, Tống sư huynh đánh có vất vả không, có bị thương không, nếu bị thương không biết có nặng hay không nữa?”

Mạnh Hà Trach lạc quan nói:

“Trong tin tức cũng không nói sư huynh bị thương, ta nghĩ huynh ấy không có vấn đề gì đâu. Trước tiên cần đem tin tức truyền đi, đêm nay, mọi người sẽ thay phiên gác đêm, thay phiên ăn thịt nướng”

Vệ Chân Ngọc không nói nên lời:

“Ăn đi ăn đi, ta sẽ cho người chuẩn bị gia vị”

Tư Học mang theo nhóm hài đồng của Học viện gõ chiêng, thổi kèn:

“Các vị hương thân phụ lão, Tống vương ở cánh đồng tuyết đã đánh bại được Hư Vân. Hư Vân cẩu tặc đã trốn về môn phái nhà mình, không dám ra ngoài”

“Chiến đấu tuy còn chưa kết thúc, nhưng thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta”

Trong cái nắng chói chang của ngày hè, người Thiên Cừ gối lên giáo, sẵn sàng ra trận.

Trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất, mùi hơi nước cùng hỏa dược lưu huỳnh.

Ruộng lúa mạch bên ngoài không ai thu hoạch, đón gió sinh trưởng tốt, từ xa nhìn lại giống như một mảnh hải dương kim sắc.

Tiếng chiêng, tiếng kèn vang lên, tin vui được truyền từ miệng người này sang miệng người khác:

“Hư Vân cẩu tặc là ai vậy?”

“Hắn là chưởng môn Hoa Vi Tông, cũng chính hắn là người hạ lệnh tấn công Thiên Cừ của chúng ta”

“Tốt rồi, hóa ra chính là hắn. Tống vương uy vũ. Ông trời phù hộ Thiên Cừ”

Đến lúc chạng vạng tối, mọi người buông hỏa súng xuống, thu hồi lại hỏa khí, cùng ngồi vây quanh đống lửa trại hát vang bài ca nghề nông.

Trong thời gian chiến tranh, dù có tổ chức chúc mừng cũng không thể uống rượu, nhưng lại có thể ăn thịt.

Thịt thú nạc mỡ đan xen, được quết thêm một lớp mật ong, nướng trên lửa lớn, mùi hương theo gió bay xa, khiến cho người ngửi thấy không khỏi thèm chảy nước dãi.

Vừa ăn thịt vừa hát ca, thần kinh bị căng chặt lâu nay của mọi người có thể được giãn ra, những mỏi mệt tích lũy cũng bất tri bất giác bị tiêu trừ sạch sẽ.

Từ Khán Sơn cùng Khâu Đại Thành đánh cuộc cùng mấy tên đệ tử khác, có người đánh cuộc chiến tranh sẽ kết thúc trong vòng một tháng, còn có người đánh cuộc chính đạo Tiên Minh ngày mai liền sẽ lui binh.

Kỉ Tinh ăn uống thoải mái, ăn nguyên một nửa con dê nướng, Chu Tiểu Vân ở bên cạnh thêm nước ô mai cho nàng, khuyên nàng ăn chậm rãi thôi.

Âm thanh cười vui, lửa trại bùng cháy.

Kỷ Thần:

“Thật ra gần đây ta có một suy nghĩ, Thanh nhai tại sao vẫn luôn không có động tĩnh gì. Tống huynh bảo ta đưa cho Tử Dạ Văn Thù một chiếc hộp, bên trong rốt cuộc có thứ gì?”

Đệ tử Thanh Nhai vì muốn giữ đạo hiếu với Thư Thánh mà đóng cửa không ra, an tĩnh trầm mặc giống như không ở trong Tu Chân giới.

Vệ Chân Ngọc phụ họa:

“Vì sao chúng ta không ai nhận được chiếc hộp này mà hắn lại nhận được một cái như vậy? Nếu muốn giải thích chuyện ở Thiên Cừ thì hẳn nên giải thích cho chúng ta mới đúng chứ. Tử Dạ Văn Thù ở Thanh Nhai xa xôi, hắn là một người cứng nhắc, một ngày nói không được nổi mười câu. Cùng loại người này qua lại, có ý tứ gì…”

Lại là ngữ khí điển hình của Vệ Bình. Cái mũi Mạnh Hà Trạch khẽ giật, bên trong mùi thơm nồng đậm của thịt nướng mơ hồ có thể nghe thấy một tia mùi trà quen thuộc, cho nên lập tức đánh gãy lời hắn:

“Ngươi có phải ăn đến quá no rồi hay không hả? No quá rồi nên sinh thị phi phải không? Tống sư huynh làm việc tất có đạo lý của huynh ấy, không cần phải hỏi nhiều, cũng đừng nên quản nhiều”

Vệ Chân Ngọc lạnh lùng nghiêng mắt nhìn hắn một cái:

“Tống Tiềm Cơ cũng không có ở nơi này, ngươi không cần cùng ta giả bộ chính nhân quân tử như vậy. Bên trong cái hộp kia là gì, ngươi dám nói ngươi không hiếu kỳ không?”

“Nếu nói làm ra vẻ, ai sẽ so được với Vệ tổng quản chứ, Vệ vương ngươi nói xem đúng không?”. Mạnh Hà Trạch lạnh lùng đáp:

“Quả thật ta cũng tò mò, nhưng ta sẽ không phỏng đoán lung tung”

Đề tài bị mạnh mẽ đánh gãy. Ba ngươi liền thất thần mà ăn xong thịt nướng.

Kỷ Thần sờ cằm, làm như vô tình nói:

“Ta cảm thấy Tống huynh không giống như người sẽ lưu lại linh thạch pháp khí”

Vệ Chân Ngọc bất động thanh sắc nói:

“Đúng, hẳn là cũng không phải là công pháp bí tịch”

Mạnh Hà Trạch lập tức phủ định:

“Các ngươi thật không hiểu gì về Tống sư huynh hết. Có thể được huynh ấy cất vào trong hộp nhất định là những thứ huynh ấy yêu thích, giống như hoa khoai tây vậy”

Hết chương 427.
Bình Luận (0)
Comment