Vệ Chân Ngọc tỏ ra khoa trương khen ngợi hắn:
“Oa, ngươi thật là hiểu hắn”
Nhưng ngay sau đó, ngữ khí liền trở nên biến đổi:
“Vừa rồi là ai nói sẽ không phỏng đoán lung tung vậy nhỉ?”
Thần sắc Mạnh Hà Trạch cứng đờ, không hề mở miệng.
Kỷ Thần cúi đầu cười trộm, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở lại vẻ đứng đắn:
“Ngày thường huynh ấy có thể đưa măng, đưa khoai tây không sao cả, nhưng hiện tại đang trong đại chiến, ai lại đưa hoa khoai tây làm gì? Ta thấy như vậy không có ý nghĩa gì cả. Theo ý ta, khẳng định không phải …”
Lời còn chưa dứt, thần sắc hắn đột nhiên biến đổi:
“Địch tập”
Trận pháp phòng hộ của Thiên Cừ đều do Kỷ Thần khống chế, Vệ Chân Ngọc thấy hắn như vậy, hỏi cũng không hỏi mà lập tức đứng dậy, cao giọng hô:
“Mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Mạnh Hà Trạch đã cầm lấy kiếm, tập hợp đám đệ tử Tống Viện.
Tiếng ca đột nhiên im bặt, trống trận vang lên.
Đội phòng thành, đội thợ săn xung phong, đội hỏa súng, đội hỏa khí mới rồi còn nhẹ nhàng đàm tiếu với nhau, trong khoảnh khắc liền đã tập hợp xong.
“Oanh”
Tiếng nổ mạnh như sấm sét vang lên.
Trong nháy mắt, trên không trung Thiên Cừ, ‘tiếng sấm’ vang lên không ngừng.
Pháp khí đủ màu sắc, bùa chú dày đặc công kích lên trận pháp phòng hộ, tạo nên từng tiếng nổ mạnh, ánh sáng nhiều màu sắc chiếu sáng một nưả màn đêm.
Trên vân thuyền Tiên Minh bay ra từng đạo lưu quang, các tu sĩ cưỡi trên phi kiếm, lao về hướng Thiên Cừ giống như thủy triều.
Kỷ Thần nhanh chóng kích thích trận bàn, toàn lực khống chế trận pháp.
Mạnh Hà Trạch chuẩn bị dẫn theo đội ngũ ra ngoài nghênh chiến.
“Cẩn thận đấy, ta thấy lần này không giống như những lần trước, không nên tấn công trực diện với bọn họ”. Vệ Chân Ngọc ngăn hắn lại, thần sắc ngưng trọng nói.
Tu sĩ Tiên Minh chưa bao giờ có thanh thế đoàn kết đến như vậy, chỉ sợ việc Hư Vân bị thương đã kích thích bọn họ.
Nhưng thật sự rất không thích hợp, tu vi của bọn họ vậy mà đều cao hơn, tại sao có thể chỉ trong một đêm mà biến hóa nhanh đến vậy?
Vệ Chân Ngọc nhanh chóng làm ra quyết định, hạ lệnh khởi động pháo.
Thiết Sơn pháo do Tư Công thiết kế phát minh, vô cùng nặng, rốt cuộc hiện thế.
Đại pháo vang lên một tiếng, đất rung núi chuyển, bụi mù đầy trời.
Thế công phía đối diện tạm hoãn lại, áp lực đè nặng lên vai Kỷ Thần chợt giảm bớt.
Mạnh Hà Trạch cũng nhân cơ hội này, dẫn đệ tử Tống viện lao ra khỏi trận pháp phòng hộ, chuẩn bị đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Ngay trước khi tiến đến trận pháp, phía trên không quận Hồng Phúc đột nhiên vang lên tiếng đàn.
Tiếng đàn vang lên dồn dập, nghe thê thảm như tiếng chuông tang.
Tu sĩ Tiên Minh nghe thầy tiếng Cầm liền lui xuống, khiến cho mọi người của Thiên Cừ mờ mịt khó hiểu.
Làm sao chưa đánh đã kết thúc rồi?
Đối mặt với thế tới ồ ạt, tu vi tăng mạnh của tu sĩ Tiên Minh, người Thiên Cừ đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón một cuộc khổ chiến, đã có giác ngộ sẽ phải huyết chiến suốt đêm.
Đâu ai ngờ lại là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ, từ đầu tới cuối, phía đối diện vậy mà chỉ tấn công trong thời gian nửa khắc, sau đó liền vội vàng trở về.
Vệ Chân Ngọc, Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần đứng ở trên tường thành, không dám thả lỏng chút nào, nhìn về phương hướng quận Hồng Phúc, quan sát biến hóa.
Mãi cho đến sau nửa đêm, từ địa đạo mật phía quận Hồng Phúc truyền tin tới giải thích nghi hoặc
---Có thích khách ấn núp ở trong Hoa Vi Tông. Hư Vân bị ám sát, thương thế vô cùng nghiêm trọng. Vội vàng mời Hà Thanh Thanh, chưởng môn đương nhiệm của Tiên Âm môn tiến tới chữa thương.
“Có thật không đấy?”. Kỷ Thân không thể tin được:
“Bị ám sát sao? Cái tên cẩu tặc kia ở Hoa Vi Tông, giống như vương bát ngàn năm không rời khỏi mai, ai có thể ám sát hắn ở Hoa Vi Tông được chứ? Chẳng lẽ người này điên rồi, không muốn sống nữa sao?”
Vệ Chân Ngọc:
“Có gì kỳ quái đâu, việc ám sát đòi hỏi phải mạo hiểm, phải có kế hoach chu toàn. Ngươi đừng quên, năm đó còn có người ở ngay tại Thiên Cừ ám sát Thiên Cừ vương đấy”
Thích khách là một nghề mà không để ai nhận ra mình, người đó sẽ không có mặt mũi không có tên họ, không cần bị ai nhớ kỹ cũng không cần được ai cảm tạ.
“Thiếu chút nữa thì ta quên mất, ngươi cũng là một tên thích khách”. Mạnh Hà Trạch nói:
“Ngươi cảm thấy người làm chuyện này có thể là ai?”
Vệ Chân Ngọc:
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù cho Hư Vân đã bị đả thương ở trên cánh đồng tuyết, cũng không phải ai cũng đều có thể đi ám sát hắn được. Huống chi Hoa Vi Tông còn có trận pháp nghiêm mật, phải lẻn vào và chờ đợi thời cơ thích hợp… Muốn làm được sự tình như thế này cũng không có nhiều người, nhưng thật sự có thể làm được chỉ có một mà thôi”
“Là hắn sao?”. Kỷ Thần hỏi.
“Là hắn”. Mạnh Hà Trạch gật đầu.
Bọn họ đều cùng nghĩ tới một người.
Vệ Chân Ngọc đột nhiên hô lớn với bầu trời đêm:
“Này”
Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần hoảng sợ, khó hiểu nhìn hắn.
Vệ Chân Ngọc giơ lên đôi tay, làm thành cái loa đặt ở trước mặt kêu to:
“Muốn trở về thì cứ trở về, giả bộ lạnh khốc cái gì chứ? Ngươi cảm thấy chính mình rất uy phong sao? Ngươi chỉ là một tên thích khách, muốn làm anh hùng làm gì chứ?”
Mạnh Hà Trạch nghĩ nghĩ, rồi cũng hô lên:
“Vải dệt trong nhà kho một nữa đã bị mốc meo, một nửa thì phai màu. Con mèo kia của ngươi ăn quá nhiều rồi, quá lãng phí lương thực giống như ngươi vậy, đừng hy vọng sẽ có người cho nó ăn nữa. Ngươi----”. Thanh âm của hắn bỗng nhiên thấp hẳn xuống, giống như có chút thẹn thùng:
“Con mèo của ngươi nhớ ngươi lắm đấy”
Kỷ Thần hô to:
“Hắn nói hắn nhớ ngươi, chúng ta nhớ ngươi, Tống viện nhớ ngươi---”
Mạnh Hà Trạch tức giận rống to:
“Ta không hề nói như vậy”
Vệ Chân Ngọc cười nói:
“Là hắn nói như vậy, hắn mỗi ngày đều nói ----”
Mạnh Hà Trạch:
“Nói hươu nói vượn”
Buổi đêm ở Thiên Cừ mát lạnh như nước, từng ngôi sao lập lòe trên cao, giống như những viên đá quý khổng lồ.
Gió Tây mát mẻ thổi mây tím đuổi theo ánh trăng.
Ba người thay phiên kêu gọi với người trên bầu trời cao xa kia, vui cười quát mắng, thanh âm bay tận lên trời, bay tới phương xa.