Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430. Tìm Niềm Vui Trong Nỗi Khổ (2)

Chương 430. Tìm niềm vui trong nỗi khổ (2)
Chương 430. Tìm niềm vui trong nỗi khổ (2)

Tiển Kiếm Trần nói:

“Hắn làm ‘Vô Tương đại sư’ cũng đã nhiều năm như vậy, giải kinh thuyết pháp, thanh danh vang xa, đức cao vọng trọng. Ai, trong hai trăm năm này, ta hận không thể hoài nghi từng người, hận không thể đánh chết thân phân của hắn ở khắp nơi, nhưng không nghĩ tới Vô Tương lại là một khối hóa thân của hắn”

Thanh danh của Vô Tương tốt đến mức nào?

Cả Tu Chân giới đều biết hắn là một người nhân từ. Giáng Vân tìm hắn để giúp Hà Thanh Thạnh chữa khỏi khuôn mặt. Hư Vân mời hắn tính vận mệnh cho Trần Hồng Chúc. Khi Tống Tiềm Cơ bị hôn mê sau lần ám sát, Kỷ Thần nghe nói hắn tới cũng liền lập tức mời hắn vào trong.

Thanh danh là đao kiếm vô hình.

Tống Tiềm Cơ cao giọng nói:

“Các vị là người phương nào? Vì sao lại chặn đường chúng ta như vậy?”

“A di đà phật”. Tu si đứng đầu chắp tay trước ngực, thi lễ với hắn, thái độ hết sức lễ phép:

“Chúng ta là tín đồ của Vô Tương đại sư, đại sư phái chúng ta chờ ở chỗ này, chặn giết hai vị”

Tống Tiềm Cơ:

“Hắn không phải là đại sư gì cả, hắn chỉ là một kẻ điên muốn hủy diệt thế giới này mà thôi, các ngươi đều bị hắn lừa rồi”

Tiển Kiếm Trần lắc đầu thở dài:

“Vô dụng thôi, thứ hắn am hiểu nhất chính là mê hoặc nhân tâm”

“Bày trận”. Tu sĩ dẫn đầu nói.

Chúng tín đồ cùng nhau tụng niệm kinh văn, áo cà sa màu đen lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi.

Bỗng nhiên, cuồng phong gào thét, từng luồng khí tức hung ác bắn ra từ trên người bọn họ.

Gió tuyết cuốn quá, hình thành một cơn bão lốc, đánh úp về phía Tống Tiềm Cơ và Tiển Kiếm Trần.

Từng bông tuyết trở nên sắc bén như đao, Tống Tiềm Cơ dựng thanh Xuân Thu kiếm lên trước mặt, hình thành một kết giới bằng kiếm khí, bảo hộ cho hắn cùng Tiển Kiếm Trần.

“Chúng ta chờ ở nơi này cũng đã lâu rồi, đặt bản thân vào trong băng tuyết, muốn đem sinh mệnh bản thân hòa thành một thể cùng với cánh đồng tuyết, từ đó có thể mượn nhờ lực lượng của cánh đồng tuyết để bày ra trận pháp này. Hai vị thí chủ, tối nay hai vị không thể rời khỏi đây được đâu”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy rất hoang đường:

“Ta cùng các vị không oán không thù, các vị tại sao lại không tiếc tính mạng mình như vậy chứ?”

Thanh âm của hắn xuyên qua cuồng phong bão tuyết, trong giây lát liền tiêu tán.

Nhật nguyệt mất đi ánh sáng, chỉ có tiếng tụng kinh là càng ngày càng lớn, vang vọng khắp cánh đồng tuyết.

Hai người bị vây bên trong trung tâm của cơn bão tuyết, những bông tuyết sắc bén từ bốn hướng không ngừng áp sát kết giới tường đồng vách sắt của Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ nghe tiếng tụng kinh mà nhức cả đầu:

“Bọn họ niệm cái gì vậy. Cái gì mà ‘sống có gì vui, chết có gì khổ, xả thân vì đạo, chết có ý nghĩa’ chứ? Vô Tương dạy bọn họ cái gì vậy?

Tiển Kiếm Trần thở dài:

“Loại kinh văn mà Vô Tương truyền thụ, ngươi nghĩ có thể là loại chân kinh đúng đắn gì sao? Những thứ này là giáo lí do chính hắn viết ra. Tín ngưỡng lực của Thiên Cừ ngưng tụ thành khí vận, tạo thành hộ thuẫn bảo hộ cho ngươi. Còn tín ngưỡng mà đám tín đồ cuồng nhiệt này dánh cho hắn, chính là trường mâu trong tay hắn”

Tống Tiềm Cơ lại lấy ra thanh ‘Độ Xuyên Kiếm’, vùi đầu vào bổ chém, che chở cho Tiển Kiếm Trần tiến về phía trước.

Hắn đâm chém thanh kiếm trong tay về phía tuyết bay cuồng loạn xung quanh, mỗi một nhát đâm một nhát chém, trên người đám tín đồ kia cũng tạo thành từng vết thương, máu tươi xuyên thấu qua lớp cà sa màu đen rơi xuống lớp tuyết trắng.

Tống Tiềm Cơ nhìn thấy tràng cảnh như vậy liền biết lời nói của bọn họ không giả:

“Có thể giảng đạo lý hay không vậy, trước tiên nghe ta nói mấy câu được không”

Khuôn mặt đám tín đồ vẫn không có biểu tình gì, hai mắt trống trơn, vẫn như cũ nhẩm đọc kinh văn:

“Băng tuyết bảo vệ thân hình ta. Thế giới cũ đã chết, thế giới mới sẽ được sinh ra”

Từng câu từng chữ như ma âm rót vào trong tai.

 Tống Tiềm Cơ bị kích lên hung tính:

“Các ngươi muốn sử dụng chiến thuật tiêu hao với ta sao? Trước khi trận pháp này tiêu hao hết pháp lực của ta, các ngươi có lẽ đã chết trước rồi đó”

Tu sĩ dẫn đầu lại nói:

“Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng sẽ liều mình ngăn cản các ngươi”

Trong lòng Tống Tiềm Cơ không khỏi trầm xuống.

Tìm lợi tránh hại hay khát vọng cầu sinh đều là bản tính của con người, muốn khắc phục những bản năng này nếu chỉ dựa vào ngoại lực bức bách tuyệt đối sẽ không thể làm được.

Tín ngưỡng lực của người Thiên Cừ có thể cường đại như vậy là bởi vì bọn họ là những phàm nhân nhỏ yếu muốn bảo hộ gia viên của mình, dám phản kháng lại tu sĩ cường đại.

Những tu sĩ Tiên Minh tham gia tấn công Thiên Cừ hoặc đuổi giết bọn họ, cũng bởi vì tham lam, muốn có được tiền tại, cường quyền hoặc đơn giản chỉ bởi vì thù hận. Nhưng bất luận bọn họ có điên cuồng cơ nào, cuối cũng vẫn là muốn giữ mạng, ham sống sợ chết.

Chỉ cần có thể sống, ai lại muốn chết chứ? Nếu bị thất bại, cũng chỉ cần đọc vài câu ‘Lưu lại thanh sơn không lo không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn’ liền xong.

Nhưng đám người trước mắt này lại không hề quan tâm đến sinh tử, bọn họ coi việc tử vì đạo là một loại vinh dự.

Tham lam, ham muốn không thể chiến thắng tín ngưỡng lực, vậy tín ngưỡng lực có thể chiến thắng được tín ngưỡng lực hay không?

Là trường mâu sẽ đâm thủng tấm chắn, hay tấm chắn sẽ chặn lại được trường mâu.

Hết chương 430.
Bình Luận (0)
Comment