Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431. Tìm Niềm Vui Trong Nỗi Khổ (3)

Chương 431. Tìm niềm vui trong nỗi khổ (3)
Chương 431. Tìm niềm vui trong nỗi khổ (3)

Tống Tiềm Cơ thầm mắng Vô Tương chỉ biết hại người, một bên quát hỏi Tiển Kiếm Trần:

“Những người này là địch nhân khó ứng phó nhất từ trước đến nay rồi, lần này ngươi vẫn không ra tay sao?”

Tiển Kiếm Trần lắc đầu:

“Khó nói lắm, ngươi vẫn là tiếp kiếm đi”

Tống Tiềm Cơ trở tay nắm lấy chuôi kiếm vừa bay tới, cánh tay theo bản năng run lên:

“Tại sao lại lạnh vậy? Có gì ấm áp hơn được không”

Cả hai người bọn họ đã dính đầy gió tuyết rồi. Thanh kiếm này sau khi ra khỏi vỏ càng toát ra hàn khí dày đặc, càng khiến cho tình trạng của bọn họ trở nên tồi tệ hơn.

“Kiếm này gọi là ‘Phá Vọng’, có thể giúp cho người cầm kiếm đột phá được hư không. Trận pháp này có uy lực cường đại, lại thêm vào tín ngưỡng lực, những thanh kiếm khác cũng không thích hợp cho tình thế hiện tại, chỉ có thanh kiếm này là thích hợp nhất. Khi ngươi cầm thanh kiếm này trong tay, cần tạm thời buông bỏ những ý niệm rồi ren hỗn độn trong đầu, từ bỏ những cảm tình dư thừa đi”. Tiển Kiếm Trần vừa nói chuyện vừa di chuyển:

“Ngươi có thể làm được không? Nếu không được, vi sư liền chuẩn bị chạy trốn đây”

Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi:

“Truyền tâm pháp cho ta đi”

Gió tuyết bốn phía đã tạo thành một tấm màn che càng ngày càng vững chắc, hiện giờ mỗi kiếm mà hắn toàn lực đâm tới cũng chỉ có thể để lại một vệt mờ trên đó.

Giống như cầm kiếm trúc đánh lên bức tường sắt vậy, Tống Tiềm Cơ liền rơi vào thế bị động.

Tiển Kiếm Trần:

“Thanh kiếm này không có tâm pháp sử dụng. Trước hết, ngươi cứ nghĩ mình là một bức tượng băng đi, cùng toàn bộ vui buồn tan hợp trên thế gian này không liên quan chút nào, ngươi hiểu rõ thị phi, tâm chí kiên định, lại không có cảm tình mãnh liệt gì….”

“Cái quái quỷ gì vậy?”. Tống Tiềm Cơ càng nghe càng cảm thấy trừu tượng vô cùng, khó có thể lý giải:

“Không hiểu ta tạo nghiệt gì nữa đây, vừa chết trận tại nơi băng tuyết này lại còn phải ôm chân Phật nữa”

“Trước hết cứ nghĩ chút sự tình vui vẻ đi, chúng ta đã gặp được trận pháp này, chúng tỏ hắn đã không còn con át chủ bài nào để chiến đấu với chúng ta nữa”

Bọn họ một đường thuận lợi thoát khỏi chính đạo Tiên Minh bao vây chặn đường, ép cho địch nhận ở phía sau màn phải vận dụng đến trợ lực cuối cùng, mạnh nhất của hắn.

“Ngươi nói cũng có đạo lý”. Tống Tiềm Cơ tán thành:

“Những vẫn là nói tới thanh kiếm này đi”

Hai người một đường đi đều cãi nhau, nhưng cũng tạo thành một sự ăn ý với nhau.

Bất kể là ở trong tuyệt cảnh nguy nan cỡ nào, bọn họ vẫn có thể tìm được niềm vui cho mình.

Ai nói hành trình đi về phía Tây chỉ có thể có gian khổ chứ?

Tiển Kiếm Trần:

“À, tài liệu rèn lên thanh kiếm này cũng khá đặc thù, cùng loại với tài liệu rèn lên thanh ‘Tuyết Nhận đao’ của Tử Dạ Văn Thù”

Tống Tiềm Cơ không kìm được mà mắng một câu thô tục:

“Vậy mà không nói sớm”

Tiển Kiếm Trần:

“Chuyện này quan trọng vậy sao?”

Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lại, bắt đầu hồi ức cảm giác khi sử dụng Tuyết Nhận đao khi xưa.

….

Đêm đã về khuya, ánh trăng sáng trên cao bị đám mây dày che khuất.

Trên vân thuyền ở trên không quận Hồng Phúc, những ngọn đèn dầu cũng đã tắt đi. Trên trời dưới đất đều trở thành hắc ám giống nhau.

Chỗ sâu bên trong màn đêm chợt sáng lên một dải ửng đỏ, như sao băng kéo theo cái đuôi dài lướt về phía chân trời.

Những người ở trên mặt đất ngửa đầu lên nhìn:

“Sao băng làm sao lại sáng, lại đỏ rực như vậy nhỉ?”

“Đó là ô kim xa của Tiên Âm môn. Hà tiên tử thật sự đi Hoa Vi Tông sao?”

Hà Thanh Thanh ngồi ở bên trong ô kim xa bừng sáng huy hoàng kia, nhắm mắt dưỡng thần, mãi cho đến khi xe đột nhiên dừng lại.

“Chưởng môn, phía trước có người chặn đường”. Đệ tử đánh xe trẻ tuổi tiến vào bẩm báo.

Hà Thanh Thanh nâng lên mí mắt, ánh mắt nhìn xuyên qua tấm bích sa đang được buông xuống.

Chỉ thấy nữ tử chặn đường mặc một chiếc váy đỏ gọn gàng, vòng eo thon gọn, hai chân thon dài có lực, đang khống chế một thanh trường kiếm tuyệt đẹp.

Trần Hồng Chúc mang theo ‘Bách Hoa Sát’, một mình chặn lại ô kim xa của Hà Thanh Thanh:

“Hà cô nương…”

Đệ tử Tiên Âm môn lập tức quát lên:

“Bên trong là chưởng môn phái ta, Trần tiên tử sao có thể vô lễ như vậy chứ”

Trần Hồng Chúc ngẩn người ra, vội sửa lời:

“Hà chưởng môn”

Biểu tình của đám đệ tử Tiên Âm môn đều có vẻ không tốt, ôm theo nhạc cụ cầm sắt tỳ bà, năm ngón tay căng chặt.

Ánh mắt Trần Hồng Chúc xuyên qua tấm bích sa đang hơi đong đưa kia, nhìn chằm chằm vào bóng người mảnh khảnh phía sau.

“Chúng ta lại gặp mặt”. Phía sau lớp bích sa truyền ra âm thanh lạnh lùng của nữ tử:

“Ta đang trên đường chạy tới cứu trị cho phụ thân ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này cản đường ta”

“Hà chưởng môn, ta có mấy lời muốn nói với ngươi”. Trần Hồng Chúc nói.

“Ồ?”. Nữ tử nhàn nhạt đáp:

“Vậy lên xe đi”

Ô kim xa tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối. Năm đó Diệu Yên tiên tử cũng ngồi trên một cỗ xe như vậy.

Hiện giờ, cỗ xe mà Hà Thanh Thanh ngồi còn hoa lệ, còn lớn hơn nhiều, giống như một tòa cung điện trên mây vậy, tỏa ra khí chất lạnh băng.

Mỹ nhân trên xe, chín thành tu sĩ trên thế gian này nếu trông thấy đều sẽ hận không thể đi vào ngồi cùng.

Nhưng Trần Hồng Chúc lại nói:

“Ta sẽ không lên xe. Còn mong ngươi có thể xuống nói chuyện với ta”

Hết chương 431.
Bình Luận (0)
Comment