Hà Thanh Thanh muốn Trần Hồng Chúc lên xe, nhưng Trần Hồng Chúc lại muốn Hà Thanh Thanh đi xuống.
Đệ tử Tiên Âm môn đều cảm thấy Trần Hồng Chúc có vẻ kỳ quái, yên lặng tra xét bốn phía xem có mai phục hay không.
Nếu không, nàng đã tới đây rồi, tại sao lại không thấy có đệ tử Tiểu Hoa Vi Tông nào đi theo?
Hà Thanh Thanh nếu thật sự muốn chạy, chỉ dựa vào một mình nàng, có thể ngăn cản được sao?
Hai bên giằng co, khống khí liền lâm vào trầm mặc, đột nhiên, một bóng người từ phía sau xe bay ra, ngự kiếm ngăn ở trước người Trần Hồng Chúc:
“Sư muội, ngươi đừng tiếp tục náo loạn như vậy nữa. Một là cùng chúng ta cùng nhau trở về Hoa Vi Tông, hai là tránh ra để chúng ta đi. Ngươi chậm trễ chúng ta cứu trị cho sư phụ, đừng trách ta trở mặt vô tình”
Hóa ra là Viên Thanh Thạch. Hắn không ngồi ở trong xe mà đi theo bên sườn xe.
Trần Hồng Chúc chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi rời ánh mắt đi.Nàng không khỏi nhớ tới trước đây, từ phụ thân cho tới sư huynh cùng các vị phong chủ trưởng lão Hoa Vi Tông đều vô cùng sủng ái nàng. Sau này lại cũng là bọn họ nhiều lần ngăn cản, cưỡng bức, ám hại nàng. Nàng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than cảnh còn người mất, thế sự bi thương.
Đồng thời, nàng cũng tức giận việc Viên Thanh Thạch chính mình không biết cố gắng, hiện tại bày ra bộ dáng nhiệt tình với Hà Thanh Thanh, giống như trước đây đối với Diệu Yên. Loại hảo cảm này tới nhanh rời đi lại càng nhanh, nhìn như cảm động nhưng thật ra lại không hề có nửa phần chân thành nào.
Trần Hồng Chúc cười lạnh nói:
“Chỉ sợ nếu như ta trở về thật liền sẽ không thể ra được nữa thôi. Ta không cùng một đường với các ngươi nhưng ta cũng sẽ không nhường đường”
Viên Thanh Thạch bị làm mất mặt mũi, ánh mắt liếc nhìn thân ảnh trên xe rồi nói:
“Trần Hồng Chúc, ta không muốn động thủ với ngươi, ta khuyên ngươi không nên không phân biệt rõ tốt xấu như vậy”
“Làm càn”. Trần Hồng Chúc hét to một tiếng:
“Ta được tổ tông ban ân, đạt được ‘Hoa Vi ấn’ tán thành, là truyền nhân của Hoa Vi chính thống. Hư Vân ở từ đường tông môn nhìn thấy ta cũng phải cúi đầu hành lễ. Ngươi có thân phận gì chứ? Ta nói chuyện cùng với chưởng môn Tiên Âm môn, chỗ nào cho ngươi mở miệng như vậy hả?”
Trong đêm tối, Hoa Vi ấn sáng lên, âm thanh kiếm reo vang lên thanh thúy.
‘Bách Hoa Sát’ sau khi dính máu trên hỉ yến, mấy năm nay cũng theo chủ nhân của nó nam chinh bắc chiến, càng ngày càng trở nên sắc bén hơn, sớm đã không phải là một thanh ‘Thêu Hoa Kiếm’ rồi.
Viên Thanh Thạch đột nhiên không kịp phòng bị, tiếng kiếm reo trực diện đánh vào người, giống như bị dính phải một trọng quyền, trong tai vang lên tiếng ầm ầm, không thể tin tưởng nổi, trong cơn giận giữ liền gầm lên:
“Ngươi, sao ngươi có thể như vậy…”
“Được rồi. Ta cũng chỉ nói hai ba câu với Trần tiên tử thôi, các ngươi trước tiên lui đi”. Giọng nói lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên.
Chỉ thấy ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vén tấm màn bích sa lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như phù dung.
Nàng chủ động lộ diện nhưng vẫn không có ý định xuống xe.
Viên Thanh Thạch còn muốn nói gì nữa, nhưng Hà Thanh Thanh đã nhàn nhàn liếc mắt nhìn hắn, không tiếng động ngăn hắn lại.
Bầu trời đêm liền trở nên an tĩnh, sau cùng chỉ còn Hà Thanh Thanh cùng Trần Hồng Chúc bốn mắt nhìn nhau.
Các nàng kỳ thật cũng không thân thiết gì lắm. Sau khi từ biệt trên Thệ Thủy Kiều, hai người cũng chưa gặp lại nhau, nhưng cả hai đều lang bạt ở Tu Chân giới, khó tránh khỏi sẽ nghe thấy tin tức của đối phương.
Cũng không phải người nào cùng ngươi ngắm trăng, xem pháo hoa cũng đều sẽ trở thành bằng hữu của người.
Trần Hồng Chúc nói:
“Hà chưởng môn, tình thế của ngươi hiện tại hết sức nguy hiểm, ta muốn khuyên ngươi làm việc cẩn thận, không nên phạm sai lầm”
Hà Thanh Thanh nhàn nhạt nói:
“Ta hiện giờ là chưởng môn đương nhiệm của Tiên Âm môn, càng là ‘Đại minh chủ’ của chính đạo Tiên Minh. Có vạn người bắc cầu lót đường cho ta, dù có nguy hiểm đến đâu ta cũng có thể giẫm đi như trên đất bằng mà thôi”
“Những việc ngươi làm ở Tiên Minh, ta cũng biết và hiểu được một chút”
“Vậy sao?”. Hà Thanh Thanh không quan tâm lắm.
Trần Hồng Chúc chậm rãi nói ra:
“Sau khi ngươi lên làm ‘Đại minh chủ’, đã làm ra ba sự kiện. Một là định ra chức vụ cùng quy củ trong Tiên Minh, chọn ra một nhóm người bên trong các phái, để cho bọn họ trở thành hộ pháp, đà chủ, đàn chủ, sau đó lại nói các chức vụ này có thể dựa vào cạnh tranh mà đạt được, chức vụ càng cao sẽ có quyền lực càng lớn trong Tiên Minh, và cũng có thể có được số lượng Thăng Tiên đan càng nhiều. Trong tay ngươi có Thăng Tiên đan, những người đó tất nhiêu đều tranh nhau bày tỏ lòng trung thành với ngươi. Nhưng ngươi cũng không muốn bọn họ trở nên liên hợp lại với nhau, cho nên ở mỗi chúc vụ đồng cấp đều chọn lựa những tu sĩ cùng phái không có quan hệ tốt với nhau, để cho bọn họ phòng bị lẫn nhau. Ngươi đây là muốn xác lập quyền uy của mình”
Hà Thanh Thanh nghe đến hứng thú:
“Mời nói tiếp”
Trần Hồng Chúc:
“Sau đó, ngươi khiến cho mọi người từ bỏ phong hào cùng bối phận của mình ở trong môn phái, thống nhất lấy chức vụ trong Tiên Minh làm cơ sở, người không có chức vụ gì có thể xưng hô nhau là ‘minh hữu’, ko thể xưng hô bằng tên môn phái của từng ngươi. Ai không tuân theo quy củ của ngươi, ngươi liền khấu trừ phần Thăng Tiên đan của bọn họ, ban thưởng cho những người sẵn sàng công khai điển tịch công pháp của bọn họ. Những người lập công cho Tiên Minh, sẽ án theo công tích mà đạt được công pháp hoặc là Thăng Tiên đan. Đây là ngươi muốn vừa ra ân vừa thị uy”