Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433. Vượt Mọi Chông Gai (2)

Chương 433. Vượt mọi chông gai (2)
Chương 433. Vượt mọi chông gai (2)

Hà Thanh Thanh gật đầu:

“Vậy còn sự kiện thứ ba là gì?”

Ngữ khí của Trần Hồng Chúc bỗng trở niên nghiêm túc:

“Bên trong Tiên Minh không thiếu hạng người tâm cao khí ngạo, ngươi chỉ là một người tuổi trẻ thiếu tư lịch, lại muốn khống chế được mọi người. Cho nên ngươi xuất ra Thăng Tiên đan, nó vừa là linh dược cũng lại là độc dược, một khi trường kỳ sử dụng, sẽ không thể bỏ được”

Hà Thanh Thanh khẽ cười một tiếng:

“Ngươi nói đan dược của ta có vấn đề, ngươi có chứng cứ gì không? Không bỏ được cũng chỉ là bản tính thông thường của con người mà thôi. Có thể đi đường tắt thì còn ai muốn trèo đèo lội suối cho vất vả nữa chứ”

Trần Hồng Chúc không đôi co với nàng về chuyện này:

“Ta đoán rằng bước tiếp theo của ngươi, là muốn làm tan rã các phái sau đó lại tụ hợp lại, khiến cho Tiên Minh hoàn toàn trở thành một thể. Toàn bộ điển tịch công pháp các nhà sẽ đều được đặt ở Tiên Minh, chưởng môn các phái sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, tất cả bọn họ đều sẽ phải nghe theo hiệu lệnh của minh chủ là ngươi. Người phục tùng ngươi sẽ có được quyền lực ở Tiên Minh, người không phục tùng, ngươi sẽ diệt trừ bọn họ để giết gà dọa khỉ”

Vượt ra khỏi dự kiến của Hà Thanh Thanh, Trần Hồng Chúc tới đây để phân tích cục diện hiện tại với nàng mà không phải để ôn chuyện tình cảm.

“Ngươi đoán không sai nhưng đoán được quá ít. Tiên Minh chỉ là khởi điểm mà thôi. Toàn bộ Tu Chân giới này chỉ cần một minh chủ là đủ rồi”

Trần Hồng Chúc không nghĩ tới Hà Thanh Thanh sẽ trực tiếp thừa nhận như vậy, nàng cho rằng đối phương sau khi nghe nàng nói sẽ không thể ‘thản nhiên’ như vậy được.

Hà Thanh Thanh rõ ràng là một người hùng tài vĩ lược, dã tâm to lớn.

Trần Hồng Chúc không khỏi nhíu mày:

“Vậy ngươi có nghĩ tới điều này hay không, các phái đều có thuộc địa cũng như đạo thống của mình, ngươi diệt sạch truyền thừa tinh thần của bọn họ như vậy, Tu Chân giới chắc chắn sẽ dần dần trở nên lụi tàn. Thăng Tiên đan của ngươi cũng chỉ là lối tắt thông tới địa ngục mà thôi. Ngươi nếu muốn dựa vào cường quyền, sợ hãi, tham lam để thống trị nhân tâm, ngươi chú định sẽ thất bại”

Hà Thanh Thanh nhướng mày:

“Ta chú định sẽ thất bại sao? Việc ngươi không làm được, người liền nghĩ người khác cũng sẽ không làm được sao? Trần Hồng Chúc, ngươi nhìn lại bản thân mình mà xem. Ngươi có nhà nhưng không thể về, có quyền nhưng không dám tranh đoạt. Ngươi cùng phụ thân ngươi trở nên quyết liệt với nhau nhưng ngươi lại không dám đi giết hắn. Ngươi rõ ràng nắm được con chủ bài tốt như vậy nhưng ngươi lại bị thanh danh đè nặng. Ngươi có thể nói đó là nhân từ, nhưng theo ta, ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối và dối trá mà thôi”

Tốc độ nói của nàng càng lúc càng nhanh, âm điệu càng lúc càng cao. Nàng chỉ ngồi ngay ngắn trong xe nhưng lại có một loại khí thế hùng hổ dọa người:

“Ngươi có quá nhiều chuyện làm không được cũng như không dám làm. Còn những chuyện mà ta đã làm, vượt xa ba sự kiện mà ngươi vừa nói tới kia. Ta còn rất nhiều biện pháp cùng thủ đoạn chưa dùng tới đâu”

Vừa dứt lời liền vung tay, tấm màn bích sa liền rơi xuống trước mặt.

Trần Hồng Chúc nghe nàng nói vậy nhưng không hề tức giận.

Ánh mắt nàng hơi lóe lên, dường như xuyên thấu qua lớp màn bích sa đang lay động trước mắt kia, nhìn thấy cô nương váy trắng mang khăn che mặt ngồi trước cửa Tống Viện.

“Hà cô nương, ngày hôm nay ta tới đây, không phải muốn cùng ngươi tranh luận cao thấp. Ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi đi lên con đường không thể quay lại này, đem nửa Tu Chân giới kéo xuống vũng bùn, chính bản thân ngươi cũng sẽ ngã xuống vực sâu”

Trần Hồng Chúc còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Hà Thanh Thanh cười to:

“Dựa vào cái gì con đường ngươi đi là chính đạo còn con đường ta đi lại là đường quanh co? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ngươi là Trần Hồng Chúc còn ta là Hà Thanh Thanh sao? Ngươi được sinh ra ở Vô Ưu Điện trên trời cao, ngươi biết cái gì là vực sâu chứ? Ngươi đã từng nhìn thấy vực sâu chưa?”

“Hà cô nương”. Trần Hồng Chúc lại xưng hô sai nhưng cũng không muốn sửa nữa:

“Sinh ra ở trên trời cũng chưa chắc là một chuyện tốt đâu”

Hà Thanh Thanh nghe vậy liền cười giận:

“Vậy sao? Ngươi mang theo linh thạch, công pháp, bảo kiếm mà cha ngươi cho ngươi để sáng lập nên Tiểu Hoa Vi Tông. Sau lại thiếu đi thân phận ‘chính thống’, cũng lại có ‘người kia’ đưa cho ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi thật sự không dễ dàng gì sao? Ngươi có từng bị mắng là quái vật, từng bị người khác nhổ nước bọt chưa? Ngươi có từng bị người khác đẩy xuống quặng mỏ chưa? Ngươi đã từng cảm thụ tư vị thiên đao vạn quả trên mặt chưa?”

Trần Hồng Chúc nghe nàng hỏi từng câu, chỉ có thể trầm mặc.

Hà Thanh Thanh vỗ lên vách tường xe, đệ tử Tiên Âm môn từ bốn phía liền vọt tới.

Viên Thanh Thạch là người thứ nhất đứng ở phía trước xe, giống như một người lái xe vậy.

Ô kim xa phát ra một tiếng gầm rú, lại lần nữa được khởi động.

Hà Thanh Thanh:

“Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta đã từng nhìn qua số mệnh của mình bên trong Tam Sinh Thạch, dựa vào đó ta có thể từng bước chiếm được tiên cơ. Những việc mà người khác có thể làm được thì ta cũng có thể làm được. Những việc mà người khác không thể làm được, nhưng ta vẫn có thể làm được, tương lai của thế đạo này sẽ do ta làm chủ. Ta chính là một người ‘chấp mê bất ngộ, dù chết trăm lần cũng không hối hận’ như vậy, nếu ngươi không còn lời gì để nói nữa, thì tránh đường đi, đừng tiếp tục cản đường của ta nữa”

Hết chương 433.
Bình Luận (0)
Comment