Trần Hồng Chúc thối lui, thấp giọng nói:
“Ta còn một câu cuối cùng….Năm đó ở trên Thệ Thủy kiều, ta vẫn thiếu ngươi một tiếng cảm tạ”
Lời vừa dứt, ô kim xa đã bay về phía xa như một làn khói , trong nháy mắt liền triệt để biến mất, chỉ để lại một đường ửng đỏ sáng rực hoa mỹ.
Trần Hồng Chúc thao túng Bách Hoa Sát, xoay người rời đi.
Bảo kiếm ảm đạm, đêm dài cô tịch, ngân hà trầm mặc.
Lại nghe thấy từ nơi xa trên bầu trời đêm rơi xuống một thanh âm:
“Ngày xưa trợ giúp ngươi, ta cũng không có gì hối hận. Về sau nếu là địch nhân với ngươi, ta cũng sẽ không nương tay---”
Vệt ửng đỏ phía chân trời nhanh chóng tiêu tán. Không còn nghe thấy âm thanh đàn sáo, không còn ngửi thấy hương thơm trong gió.
Trần Hồng Chúc nhìn về hướng Thiên Cừ phía xa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, xua đi tầng mây đang che lấp ánh trăng.
Ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
Mùa hạ ở Thiên Cừ luôn là những ngày nắng nhiều.
….
Ngay khi ‘Phá Vọng Kiếm’ bổ ra bão tuyết cuống phong đang vây lấy bọn họ, Tống Tiềm Cơ cũng liền mở mắt ra, rốt cuộc lại nhìn thấy ánh trăng.
Vì sao đêm nay lại dài đến như vậy, ngay cả vầng trăng kia cũng hạ xuống thật chậm so với trước.
Hắn đã thích ứng với thanh kiếm lạnh lẽo trong tay, cho nên liền không còn cảm thấy gió tuyết bốn phía rét lạnh nữa.
“Tốt lắm. Phá Vọng Kiếm đã chấp nhận cho ngươi sử dụng”. Tiển Kiếm Trần ngạc nhiên nói:
“Ngươi làm cách nào mà có thể đột nhiên trở nên thông suốt như vậy?”
Tống Tiềm Cơ cố ý nói mát:
“Đều là nhờ ngươi dạy dỗ tốt đấy. Sư phụ tốt cố đuổi kịp ta nhé, theo ta xông ra khỏi tuyết trận này”
Tiển Kiếm Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt như bừng tỉnh:
“Có phải ngươi ở Huyết Hà Cốc đã từng sử dụng qua thanh ‘Tuyết Nhận đao’ đúng không? Phá Vọng kiếm được làm từ chất liệu tương đồng với nó, cho nên ngươi đã có kinh nghiệm từ trước”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Ngươi cho rằng người nào cũng không có bằng hữu gì hết giống như ngươi sao?”
Tiển Kiếm Trần lắc đầu:
“Vi sư vẫn cảm thấy, ngươi cùng ta vốn là giống nhau”
Tống Tiềm Cơ lười phản bác hắn. Phá Vọng Kiếm ở trong tay vẽ ra một đạo hàn quang, giống như những cột băng bay nhanh.
Lực lượng của gió tuyết vây quanh bọn họ đã dần yếu đi, mãi cho đến khi hoàn toàn tan rã.
Hai người thành công đột phá vòng vây thoát ra ngoài, tầm mắt cũng trở nên sáng rõ, chỉ nhìn thấy đám tín đồ đã mình đầy thương tích, như thể phải chịu vô vàn nhát chém vậy.
Máu tươi chảy xuống ướt sũng lớp tuyết, đem cả mảng tuyết nhuộm thành một màu đỏ.
Dù cho Tống Tiềm Cơ kiến thức rộng rãi cũng bị cảnh tượng quỷ dị, tàn nhẫn trước mắt này làm cho chấn động.
Âm thanh niệm kinh chỉnh tề đột nhiên thay đổi, hóa thành những lời ngâm xướng.
Tiển Kiếm Trần:
“Còn tới nữa sao? Mau lui”
Tống Tiềm Cơ lập tức túm lấy vị sư phụ tiện nghi của mình, nhảy lên trên Vô Ảnh kiếm, bay lên trời.
Còn chưa kịp đứng vững, khu vực bọn họ mới vừa đứng liền ầm ầm nổ tung, vậy mà lại mọc ra một tòa tượng Phật.
Tòa tượng Phật này được khắc từ một khối băng khổng lồ, phía bên trên hiện rõ từng hoa văn.
Ngay lập tức, vô số tòa Phật tháp bát giác, cột trụ hình hoa sen đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, cao lớn san sát nhau giống như những tòa núi nhỏ.
Nhất thời đất rung núi chuyển, những tòa tượng băng với đủ hình dáng kích thước này kéo dài bao trùm phạm vi mười dặm, tạo nên cảm giác nguy nga đồ sộ nhưng lại vô cùng hung ác.
Trong tay Tống Tiềm Cơ cầm theo Phá Vọng Kiếm, vượt qua mọi chông gai.
Phía sau đội ngũ tín đồ không ngừng có người ngã xuống, chết đi, nhưng không có một ai dừng lại.
“Bọn họ đều đã mất đi tri giác cả rồi sao?”. Tống Tiềm Cơ không thể tin được.
“Không, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được thống khổ. Nhưng tín ngưỡng lực lại giúp cho bọn họ vượt qua thống khổ, có thể khiến cho bọn họ vứt bỏ sinh mệnh của mình”. Tiển Kiếm Trần thờ dài:
“Ngươi nếu muốn chiến thắng trận chiến này, liền không nên suy nghĩ giùm cho bọn họ làm gì”
Trong tâm Tống Tiềm Cơ không khỏi trầm xuống, ‘Phá Vọng Kiếm’ cũng càng dùng càng thuận tay hơn.
Hắn dần cảm thấy chính mình cùng với bốn phía xung quanh như bị ngăn cách bởi một kết giới trong suốt. Những tín đồ sẵn sàng vứt bỏ sinh mệnh của mình, đang có tình trang thảm thiết kia đã không thể dạo động được hắn một chút nào.
Cùng lúc đó, cảm tình của hắn cũng nhanh chóng trôi đi, tình yêu, thù hận cùng sự giận dữ mãnh liệt của hắn đều bị bịt kín bởi một tầng băng tuyết.
Nếu hiện tại, Tiển Kiếm Trần muốn cãi nhau với hắn, hắn chỉ sợ sẽ không cãi lại.
Hắn không khỏi nghĩ, cảm giác của Tử Dạ Văn Thù đối với thế giới này cũng có dáng vẻ như này sao?
Thân đang ở trong sát trận, nguy cơ liên tiếp nổi lên, Tống Tiềm Cơ vậy mà vẫn có một suy nghĩ:
Ánh trăng hôm nay sáng rõ như vậy, nhưng không biết Tử Dạ Văn Thù đang làm gì?
Sau khi hắn nhìn thấy chiếc hộp mà ta đưa, hẳn là có thể minh bạch được ý tứ của ta.
Nhưng liệu hắn có chấp nhận tiếp thu loại an bài này không?
Chợt nghe thấy Tiển Kiếm Trần sợ hãi kêu lên một tiếng, chửi ầm lên:
“Có lầm không đấy, trong thời điểm như thế này mà ngươi còn thất thần được. Muốn mạng của vi sư hay sao hả?”