Trong khi Tống Tiềm Cơ đang chiến đấu với đội ngũ tín đồ trên cánh đồng tuyết, phải chiến đấu với vô cùng vô tận những bức tượng băng mãi không xong, cơ hồ khiến cho hắn quên đi thời gian.
Thì Tử Dạ Văn Thù lại đang ngồi ở trước cửa sổ, trông hắn lúc này cũng giống như một bức tượng băng.
Cửa sổ được mở toang ra, ánh trăng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng cả mặt bàn, giống như đang có một dòng nước chảy qua.
Phòng của Tử Dạ Văn Thù ở nơi cực cao, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sẽ thấy toàn bộ những lá cờ trắng tung bay khắp núi.
Thư Thánh đi về cõi tiên, khắp Thanh Nhai cũng chuyển thành một màu trắng.
Bên ao không còn lão giả ngồi câu cá, bất kỳ thứ gì có màu sắc rực rỡ đều bị che mất hoặc bị hủy đi. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, khắp núi chỉ thấy thuần ba màu xanh, trắng, đen, vô cùng trang nghiêm.
Thanh Nhai trước nay đều có nhiều cây cối như cây liễu, cây thông, cây trúc. Một năm có bốn mùa, luôn có những màu sắc tươi sáng đan xen.
Thanh Nhai cũng có rất nhiều nho sĩ và học giả. Từ sáng đến tối đều có thể nghe được âm thanh đọc sách.
Nhóm tiểu đệ tử thường thích tụ tập lại với nhau, viết chữ, tranh luận, vẽ bùa, chơi cờ, đánh bài, cho hươu trắng trên núi ăn, luôn có chủ đề nói mãi không hết.
Chỉ có một mình Tử Dạ Văn Thù ở nơi cao nhất trên núi, nơi này cái gì cũng không có, không có cây xanh tươi tốt, càng không có tiếng hươu cùng tiếng người náo nhiệt.
Người Thanh Nhai vô cùng ủng hộ, tin phục, sùng kính hắn, nhưng cũng kính sợ hắn.
Vừa nhìn thấy hắn liền nhớ tới những quy củ nghiêm ngặt, cho nên liền theo bản năng trở nên câu nệ hơn.
Tử Dạ Văn Thù thường luyện đao vào lúc nửa đêm và dậy sớm viết nhật ký. Nếu không có chuyện gì cần hắn tới xử lý, hắn cũng liền không muốn gặp người khác.
Lúc này, hắn đang một mình ngồi trước cửa sổ, trên bàn không có quyển nhật ký mà chỉ có một hộp ngọc nhỏ.
Tử Dạ Văn Thù đưa tay ra mở hộp ngọc, xong lại khép lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Từ lúc nhận được chiếc hộp này, cái động tác lặp lại này dường như đã trở thành thói quen của Tử Dạ Văn Thù.
“Lạch cạch, lạch cạch”. Nắp hộp mở lên rồi đóng lại, tạo nên âm thanh thanh thúy.
Đêm nay, loạt hành động này lại bị gián đoạn.
“Viện Giám sư huynh, ta có việc muốn cầu kiến”. Tử Mặc ở phía bên ngoài thông báo.
Chờ đến khi được hắn cho phép, một nhóm đệ tử Thanh Nhai nối đuôi nhau mà vào, trong nháy mắt liền chen đầy căn phòng trống trải của Tử Dạ Văn Thù.
Biểu tình của chúng đệ tử hết sức kích động, ngực kịch liệt phập phồng, giống như mới vừa tiến hành một buổi tập luyện.
“Có chuyện gì vậy?”. Tử Dạ Văn Thù có chút kinh ngạc, nhưng không chút hoang mang.
Trận pháp của Thanh Nhai không bị dao động, tức là không có ngoại địch đột kích, Viện Trưởng cũng không truyền tin cho hắn, chứng minh Thanh Nhai vẫn hết sức an toàn.
Ở trong thế đạo hỗn loạn này, dường như toàn bộ Tu Chân giới đều bị kéo vào vòng xoáy chiến tranh, trong khi đó, Thanh Nhai thư viện vẫn trầm mặc đến lạ thường, đã sắp bị người quên lãng đi.
Hai người dẫn đầu là Tử Mặc và Tinh Trai liếc nhìn nhau, chuẩn bị dùng ánh mắt quyết định xem ai sẽ là người mở miệng trước.
Nhưng trong đám người phía sau lại có người giành nói:
“Xin hỏi Viện Giám sư huynh, huynh chuẩn bị một mình tới Thiên Cừ đúng không?”
Tử Dạ Văn Thù khẽ nhíu mày:
“Ai nói như vậy?”
Khi hắn chau mày, độ ấm xung quanh dường như giảm xuống. Đám đệ tử mới vừa kết thúc buổi tập luyện, cùng nhau hô to khẩu hiệu, tràn đầy nhiệt huyết, trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại.
“Viện Giám sư huynh có đao pháp lợi hại nhưng lại không am hiểu diễn xuất”. Tử Mặc cười khổ nói.
Sau khi Tử Dạ Văn Thù rời khỏi Huyết Hà Cốc, không nhắc tới Thiên Cừ một câu, một chữ nào.
Chính vì như vậy cho nên mọi người mới cảm thấy khác thường.
“Ta không phải có ý nói sư huynh đang diễn kịch. Chúng ta theo sư huynh cũng đã lâu như vậy cho nên ít nhiều cũng có thể cảm giác được…A, ta cũng không phải muốn phỏng đoán tâm tư của sư huynh, ta chỉ muốn nói, ý của ta là…”
Tử Mặc càng nói càng vấp, bị Tinh Trai hung hăng dẫm cho một phát vào chân.
“Đưa đồ vật trong tay ngươi cho ta”. Tử Dạ Văn Thù vươn tay về phía đám người.
Đệ tử đầu tiên lên tiếng trong nháy mắt biểu tình trên khuôn mặt liền trở nên cứng đờ ra, không kịp giấu đi trang giấy trong tay, chỉ có thể ngoan ngoan đưa lên cho hắn.
“Chống lại Tiên Minh. Viện trợ Thiên Cừ. Tuân theo ý nguyện”. Ánh mắt Tử Dạ Văn Thù đảo qua gương mặt của những người đang đứng nơi đây:
“Các ngươi cũng muốn tham gia vào sự kiện này sao?”
“Chúng ta đã được các tiên sinh chấp thuận”. Vị tiểu đệ tử này đối diện với ánh mắt của Viện giám, thanh âm dần dần bé đi:
“…Thật ra Viện Trưởng cũng đã chấp thuận, khụ, ngầm chấp thuận cho chúng ta”
Tinh Trai vội vàng giải vây giúp hắn:
“Tống vương là người nhân nghĩa, lúc trước khi ở băng động trong Huyết Hà cốc, cho dù chúng ta có nhiều hiểu lầm đối với hắn, nhưng hắn cũng không so đo với chúng ta, còn cứu chúng ta khỏi nguy hiểm, chỉ điểm chiến pháp cho chúng ta, khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nay Thiên Cừ lâm vào cảnh nguy nan, chúng ta làm sao có thể ngồi yên ở đây coi như không thấy gì được? Nếu như thật sự không quan tâm gì đến chuyện thế gian bên ngoài, vậy thì đọc sách còn có nghĩa lý gì nữa chứ?”
Chúng đệ tử thấy Tử Dạ Văn Thù cũng không phản bác hắn cho nên mới dám mở miệng nói theo:
“Ngay cả những tán tu kia còn không sợ sinh tử, dám đứng ra tiễn đưa Tống vương một đoạn đường, chúng ta sao có thể làm kẻ hèn nhát được chứ?”
“Thanh Nhai đệ tử chúng ta cũng không phải chỉ là những học giả chỉ biết đọc sách, không hiểu nghĩa khí. Nếu sư huynh một mình đứng ra thay chúng ta chịu trách nhiệm cho việc này, chúng ta về sau…sợ rằng sẽ nảy sinh tâm ma mất”
“Chúng ta cũng muốn cùng với sư huynh đi Thiên Cừ”
Tử Dạ Văn Thù lẳng lặng nghe mọi người nói, đột nhiên quay đầu lại nhìn hộp ngọc ở trên bàn.
Tử Mặc cùng Tinh Trai thấy hắn như vậy cũng vô cùng khó hiểu.
Lại thấy Tử Dạ Văn Thù gật đầu nói:
“Được rồi, ta đồng ý”
Chúng đệ tử vui mừng nhưng lại không dám lớn tiếng hoan hô trước mặt Tử Dạ Văn Thù.