Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436. Ta Không Bằng Nàng (2)

Chương 436. Ta không bằng nàng (2)
Chương 436. Ta không bằng nàng (2)

Tử Mặc kích động nói:

“Hiện giờ chúng ta cần làm những gì. Toàn bộ đều nghe theo Viện Giám sư huynh an bài”

Tử Dạ Văn Thù chỉ phun ra một chữ:

“Chờ”

“Chờ, chờ cái gì?”

Tử Dạ Văn Thù nói:

“Đều trở về hết đi, ngày mai lại tiếp tục đọc sách”

Có để tử thấy trong mắt hắn chợt lóe lên ý cười, nhanh chóng giống như chỉ là ảo giác.

Sau khi các đệ tử đã đi xa, mới bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau:

“Cũng đã nói rõ như vậy rồi, tại sao lại phải đợi gì nữa chứ?”

“Sư huynh bảo chờ thì cứ chờ đi, đừng ai tự tiện hành động gì. Cẩn thận không lại làm hỏng an bài của Viện Giám sư huynh đấy”

Tinh Trai:

“Ngươi nói thử xem rốt cuộc bên trong cái hộp kia là thứ gì? Ngươi có hiếu kỳ không?”

Tử Mặc:

“Đương nhiên là hiếu kỳ rồi, nhưng ta không biết bên trong có gì, cũng không dám hỏi sư huynh đâu”

Trái ngược hoàn toàn với Thanh Nhai có vẻ bề ngoài lặng im nhưng bên trong lại vô cùng sôi nổi, Hoa Vi Tông lại chân chính lặng im.

Hư Vân đang đả tọa ở Càn Khôn điện.

Sau khi hóa thân của hắn chết dưới kiếm của Tống Tiềm Cơ, bản thể cũng theo đó mà bị thương, sau đó lại ở thời khắc suy yếu nhất bị ám sát. Nếu không phải có linh đan diệu dược thu thập được từ nhiều năm nay, nếu không phải đang ở Hoa Vi Tông, có lẽ hắn đã chết rồi.

Thích khách kia bị mọi người truy đuổi tới Đoạn Sơn Nhai, sau đó liền từ trên vách núi nhảy xuống dưới, đến nay sinh tử vẫn không rõ.

Hắn tu luyện công pháp do Vô Tương truyền thụ, linh khí trong cơ thể đã chuyển hóa thành huyết sắc, do đó không dám mời y tu nổi danh tới chữa trị.

Nhưng thương thế của hắn dần chuyển biến xấu đi, hơn nữa chiến sự vẫn còn chưa kết thúc, thế cục đang lâm vào khẩn trương, không thể không thỏa hiệp với Hà Thanh Thanh.

Hắn không thật sự yên tâm về Hà Thanh Thanh, nữ tu này giống như một con rắn xinh đẹp vậy. Cho nên hắn để Viên Thanh Thạch đồng hành cùng Hà Thanh Thanh trở về, nhằm mục đích tiếp cận đối phương, gọi là đồng hành nhưng thật ra là đang giám sát nàng.

Hà Thanh Thanh vừa đặt chân đến Hoa Vi Tông, còn chưa kịp nhìn thấy Hư Vân, đã liền bị mọi người vây quanh, kéo đi ngắm nhìn phong cảnh Hoa Vi sơn.

Ngắm hoa sen bên hồ, ngắm cá ngũ sắc trên Thệ Thủy Kiều. Hoa Vi Tông thể hiện ra tư thái chiêu đãi khách quý đối với nàng.

“Đây là ‘Trích Tinh Đài’, trọng địa của tông môn ta”. Viên Thanh Thạch giới thiệu với nàng.

Nhưng mà, ông trời lại không chiều lòng người, hôm nay lại có rất nhiều sương mù.

Lên đến trên cao, nhìn về nơi xa, cũng không thấy được phong cảnh trong núi mà chỉ thấy biển mây mênh mang, khắp thiên địa chỉ thuần một mảnh trắng xóa.

Chiếc bàn đá kia vẫn còn được đặt ở trong đình, Anh Hùng thiếp nổi tiếng khắp thiên hạ cũng vẫn còn ở trên đó.

Mọi người Hoa Vi Tông nhìn thấy nó đều có tâm tình hết sức phức tạp, thứ này đã từng là vinh quang, nhưng cũng là sỉ nhục của tông môn.

Thời điểm viết lên bốn câu thơ này, Tống Tiềm Cơ vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhỏ, vậy mà nay đã trở thành vương giả một phương, trở thành đại địch của tông môn.

Hà Thanh Thanh ngồi trước bàn đá, đột nhiên rút chủy thủ ra.

Hàn quang chợt lóe lên, đôi tay nàng như đang bay múa. Mọi người Hoa Vi Tông không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Ta chỉ muốn khắc mấy chữ mà thôi, các ngươi khẩn trương cái gì vậy?”. Hà Thanh Thanh chậm rãi cười nói.

Viên Thanh Thanh tiến lại gần nhìn xem, chỉ thấy trên bàn đá xuất hiện thêm bốn câu thơ:

“Vượt mọi gian nguy, huyết ấm áp.

Đường lên tiên sơn thật khó chọn.

Ngày nào đó với đôi tay này.

Khiến cho thiên địa phải đổi sắc”

“Chữ thật đẹp, thơ thật hay”

Đệ tử Tiên Âm môn ca ngợi:

“Những câu thơ này của chưởng môn thật là tuyệt”

Viên Thanh Thạch nhìn bốn câu thơ, xong lại nhìn về phía mây mù, cười nói:

“Thời điểm chính ngọ, đám sương mù này liền sẽ tan đi, phong cảnh Hoa Vi sơn sẽ được thu hết vào tầm mắt, muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp. Hà chưởng môn nếu không muốn chờ, ta có thể thi triển Hoa Vi kiếm, lấy kiếm khí xua tan chỗ mây mù đang che mắt này đi”

Hà Thanh Thanh đứng lên:

“Không cần đâu, việc chữa thương cho Hư Vân chưởng môn quan trọng hơn”

“Hà chưởng môn thật là người cao thượng”

Lần này đến phiên người của Hoa Vi Tông bắt đầu ca ngợi nàng.

Không có người nào là không thích nghe lời hay cả, chỉ là thời gian gần đây Hà Thanh Thanh cũng đã nghe quá nhiều rồi, nhiều đến mức có chút mệt mỏi rồi.

Bất quá, được nghe người khác vắt hết suy nghĩ mà ca ngợi mình, suy cho cùng vẫn tốt hơn là bị người khác nhổ nước bọt, tốt hơn cả ngàn lần vạn lần.

Trong một mảnh tiếng ca ngợi, chợt có một đệ tử Tiên Âm môn nhỏ giọng kinh ngạc:

“Ồ, trên bàn này tại sao còn có một bài thơ khác nữa vậy?”

“Chúc Tâm, đừng làm ảnh hưởng tới hứng thú của chưởng môn”

Ngay lập tức, nàng liền bị người khác quát ngưng.

Nhưng Hà Thanh Thanh đã quay đầu lại nhìn, thấy được những chữ trên bàn đá.

Ngoại trừ Anh Hùng thiếp cùng với bài thơ nàng vừa viết, phía góc của bàn đá vậy mà lại còn có bài thơ thứ ba.

Bút pháp cứng cáp, nét chữ đẹp đẽ.

“Ta nhận ra những chữ này, đây là những chữ của Trần sư muội, khụ, Trần Hồng Chúc”. Viên Thanh Thạch bừng tỉnh:

“Ta nhớ ra rồi, vào đêm trước khi nàng ta phản bội tông môn xuống núi, đã tới Trích Tinh Đài, Ta nghĩ bài thơ này được viết vào lúc đó”

Mọi người lại sôi nổi tiến lại gần xem.

Đầu ngón tay Hà Thanh Thanh lướt qua bàn đá, nhẹ giọng thì thầm từng chữ:

“Ánh trăng rời cành, hoa trong gió.

Quân về Thiên Cừ, ta hướng Đông”

Nàng cười rộ lên, hóa ra là một bài thơ ly biệt.

Ánh trăng rời khỏi đầu cành, đóa hoa nhẹ rơi trong gió, người kia trở lại Thiên Cừ, mà ta một mình đi về Thiên Đông châu.

Hà Thanh Thanh nghĩ thầm, không cầm lên được, cũng không bỏ xuống được, chỉ dám ở địa phương không ai thấy này viết một bài thơ biệt ly, nàng ta bất quá cũng chỉ như vậy.

Nàng nhìn tiếp xuống phía dưới, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng:

“Phong hoa tuyết nguyệt, cười nhạo ta.

Lòng ta đang ở cửu trọng thiên”

Hai câu này vừa xuất hiện, ánh trăng cùng đóa hoa lúc trước liền hóa thành phong cảnh trên đường đi, một cỗ hào hùng nhảy ra khỏi bàn đá, xông thẳng lên Cửu Trọng Thiên.

Hà Thanh Thanh ngẩn ra một lúc rồi nói:

“Chỉ dựa vào câu thơ này, những thứ ta viết không bằng nàng”

Nàng vậy mà lại một lần nữa rút ra chủy thủ, muốn hủy đi những câu thơ do chính mình vừa viết xuống.

Viên Thanh Thạch không muốn thấy nàng nhíu mày như vậy, liền vội vàng nói:

“Không bằng thì không bằng, có sao đâu, cũng không đến mức phải hủy đi như vậy. Mà không, ta không cảm thấy bài thơ của nàng thua kém nàng ta”

Hết chương 436.
Bình Luận (0)
Comment