Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437. Nhìn Nhau Không Nói Gì (1)

Chương 437. Nhìn nhau không nói gì (1)
Chương 437. Nhìn nhau không nói gì (1)

Nếu chỉ bàn về vần luật thì ba bài thơ này chỉ có trình độ gà mờ.

Ba người viết thơ cũng không phải là thư sinh Thanh Nhai, cho nên không có trình độ thâm hậu về thơ ca. Trong ba người chỉ có Hà Thanh Thanh là đã từng ở Thanh Nhai học tập, nhưng năm đó, nàng mang theo khăn che mặt giấu mình ở một góc, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên việc luyện cầm, không có duyên với thi xã học viện.

Anh Hùng thiếp vượt trội ở bút lực thâm hậu, nét chữ không gò bó, phiêu dật tiêu sái, thể hiện được thành tựu về thư pháp của người viết lên nó. Những tu sĩ bình thường chỉ cần nhìn một chút cũng liền sẽ cảm thấy một khí thế hùng hồn ập tới trước mặt, khiến cho tâm thần đại chấn.

Còn bài thờ của Trần Hồng Chúc và Hà Thanh Thanh cũng đều ẩn chứa bên trong là kiếm khí tuyệt đẹp của ‘Bách Hoa Sát’ và Cầm vận huy hoàng của ‘Cửu Tiêu Ngọc Bội’, cùng với đó là khí thế phi phàm của người viết thơ.

Có ba bài thơ tuyệt tác này ở trên bàn đá, những người tới sau một khi nhìn thấy, làm gì còn dám để lại thơ ở trên đó nữa chứ.

Viên Thanh Thạch vừa mở mồm ngăn cản, đám người chung quanh cũng liền sôi nổi phụ họa theo:

“Chưởng môn, hai bài thơ này đều có ưu nhược điểm riêng của nó, nhưng chúng ta càng thích câu thơ ‘Khiến cho thiên địa phải đổi sắc’ của người hơn”

“Theo ta thấy, bài thơ của Hà chưởng môn viết về tiên sơn trên biển mây, có một cảm giác trời đất rộng mở ngay trước mắt, so ra không thua kém gì so với Anh Hùng thiếp. Còn về bài ‘Phong hoa tuyết nguyệt’ kia lại chỉ dám viết ở góc bàn đá, nếu không nhìn kỹ, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra”

“Hơn nữa, hai chữ ‘hoa nguyệt’ lại lặp đi lặp lại hai lần liền, nhưng chỉ có một mục đích, cách viết như vậy sao có thể so với Hà chưởng môn được chứ?”

Hà Thanh Thanh nói:

“Chúc Tâm, bài thơ này là do ngươi phát hiện ra, ngươi cảm thấy nó thế nào?”

“Ta”. Thiếu nữ bị nhắc tới liền cả kinh, ngơ ngẩn nói:

“Ta không hiểu gì về thơ ca, nhưng chỉ cảm thấy bài thơ của chưởng môn tuy rằng rất hay nhưng lại có chút quá mãnh liệt. Còn bài thơ này lại ẩn chứa sự hào hùng vạn trượng, lại cử trọng nhược khinh. Cho nên ta càng thích phong hoa tuyết nguyệt hơn…A”

Nàng bị đồng môn phía sau chọc vào lưng, lại bị người xung quanh hung hăng trừng mắt với nàng, liền không mở miệng nói chuyện nữa.

Hà Thanh Thanh thở dài một tiếng:

“Thôi vậy, ưu khuyết thì để cho đời sau bình luận đi. Hiện tại nếu như xóa bỏ đi lại có vẻ như ta thua không nổi, đi thôi”

Dứt lời, tay áo liền nhẹ phẩy, xoay người rời đi.

Mọi người vội vàng đuổi theo, vây quanh nàng đi về hướng Càn Khôn điện.

Viên Thanh Thạch đột nhiên quay đầu lại, cuối cùng nhìn thoáng qua những chữ viết trên bàn đá, trong lòng không hiểu nổi dâng lên dự cảm không ổn.

Khiến cho thiên địa phải đổi sắc.

Hiện giờ sư phụ Hư Vân còn không phải là thiên của chính đạo Tiên Minh sao? Hà tiên tử còn muốn đổi sắc gì nữa?

Hắn thất thần đi về phía cuối của đội ngũ, bên tai lại vang lên những lời dặn dò lúc trước của sư phụ:

“Hà Thanh Thanh kia có xuất thân thấp hèn, tư chất cũng bình thường, chỉ dựa vào một khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mà có thể nghịch thiên cải mênh, sau đó một đường đạt được như ngày hôm nay, thật sự là có khí vận không nhỏ. Nhưng dã tâm của nàng ta rất lớn, chỉ dựa vào ngươi sợ là sẽ không đấu lại được. Muốn khống chế được một nữ nhân, cách tốt nhất là cưới nàng làm vợ. Sau khi đã kết thân rồi, một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người hỏng thì tất cả cùng hỏng. Không cần biết nàng có bao nhiêu quyền lực, nàng vẫn là thê tử của ngươi, vẫn phải thấp hơn ngươi một cái đầu”

Viên Thanh Thạch thầm nghĩ, những lời sư phụ nói cũng có chút đạo lý, ta cần phải nghĩ ra cách ngăn cản nàng, miễn cho về sau, nàng sẽ làm ra hành động nguy hại với Hoa Vi Tông.

“Để ta lên trước thông báo”. Hắn bước nhanh về phía trước, giành tiến vào điện trước.

Hà Thanh Thanh đứng ở bên ngoài Càn Khôn điện, nghe thấy âm thanh tràn đầy sức sống của Hư Vân từ bên trong truyền ra:

“Hà chưởng môn, không có từ xa tiếp đón, mong lượng thứ. Những ngày gần đây, Tiên Minh có nhiều việc vặt khiến ngươi phải vất vả rồi, mời vào trong điện”

Mọi người Hoa Vi Tông nửa mừng nửa lo, không biết thương thế của chưởng môn đã trở nên tốt đẹp hơn chưa hay chỉ đang củng cố tinh thần.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa điện được mở rộng, giống như một con cự thú đang há mồm.

Hà Thanh Thanh đi nhanh vào bên trong:

“Đều là những việc trong bổn phận phải làm, Hư Vân chưởng môn không cần phải khách khí như thế---”

Cửa lớn ở phía sau lưng nàng liền đóng lại.

Bên trong điện hoàn toàn trống rỗng, không nhìn thấy những người hầu phục vụ sinh hoạt hàng ngày, chỉ thấy có vô số thanh kiếm sắc đang trôi nổi giữa không trung.

Viên Thanh Thạch ngại ngùng đứng ở trước màn che:

“Khụ, Hà chưởng môn, trận pháp trên chủ phong đang định kỳ tu sửa, những thứ này dúng để kiểm tra trận pháp mà thôi”

Hà Thanh Thanh nhàn nhạt cười:

“Không vấn đề gì”

Hư Vân vô cùng phòng bị nàng, nhưng lại không thể không xin giúp đỡ từ phía nàng. Bởi vì, ngoại trừ nàng ra, vị chưởng môn chính đạo này không dám để cho bất kì kẻ nào biết về tình trạng của thân thể mình.

Hết chương 437.
Bình Luận (0)
Comment