Hư Vân mệnh lệnh cho Viên Thanh Thạch ở lại phía ngoài màn che, chỉ để cho một mình Hà Thanh Thanh tiến vào trong.
Khi vào đến bên trong, nàng liền nhìn thấy hắn đang khoanh chân ngồi, khuôn mặt tái nhợt, hai má hõm sâu, tròng mắt phủ đầy tơ máu, dường như lồi cả ra ngoài, trông như một con lệ quỷ đáng sợ, đâu còn bộ dáng tiên phong đạo cốt khi xưa nữa.
“Thời gian của ta đã không còn nhiều, ta liền đi thẳng vào vấn đề luôn. Chỉ cần hôm nay ngươi có thể cứu ta, ngày sau ta tất cũng sẽ cứu ngươi. Nhưng nếu ngươi nhân cơ hội này mà giở quỷ kế gì….Ha, nơi này chính là Hoa Vi Tông, dưới uy lực của trận pháp, ngươi tuyệt đối sẽ không thể rời khỏi được Càn Khôn điện này. Thấy những thanh kiếm ngoài đó không? Ngươi còn trẻ tuổi, tiền đồ còn rộng mở, không nên cùng ta ngã xuống tại nơi đây”
Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, vô số trường kiếm trôi nổi giữa không trung liền rung động, nháy mắt đồng loạt quay về một phương hướng, mũi kiếm chỉ thằng vào phía sau lưng Hà Thanh Thanh.
Hư Vân trước tiền dùng lễ chiêu đãi khách quý để tiếp đón Hà Thanh Thanh, nhằm hóa giải đề phòng của nàng, chờ đến khi nàng tiến vào Càn Khôn điện, lại sử dụng thủ đoạn khủng bố cỡ này để uy hiếp nàng.
Viên Thanh Thạch bị màn che ngăn cách, không nghe thấy được đối thoại của hai người ở phía bên trong, chỉ nhìn thấy chuôi kiếm đột nhiên chuyển hướng, trong lòng không khỏi cả kinh:
“Hà tiên tử, vạn lần chớ đối địch cùng sư phụ ta”
Hà Thanh Thanh lui về phía sau một bước, làm ra vẻ sợ hãi:
“Sau đó thì thế nào?”
Ngữ khí của Hư Vân trở nên hòa hoãn hơn:
“Không cần phải khẩn trương, chờ cho thương thế của ta tốt hơn, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Cuối cùng, chờ đến khi ta phi thăng, Hoa Vi Tông này vẫn là phải giao vào trong tay các ngươi mà”
Hắn đã làm chưởng môn một phái trong hai trăm năm nay, rất thuần thục phương pháp vừa đánh một gậy vừa cấp cho táo ngọt.
“Chúng ta?”. Hà Thanh Thanh hỏi lại.
“Ta sẽ tổ chức đại điển đính hôn cho ngươi cùng Thanh Thạch”. Hư Vân nói:
“Hoa Vi Tông cùng Tiên Âm môn từ nay sẽ trở thành một nhà”
Hà Thanh Thanh bừng tỉnh:
“Ồ---Hóa ra các ngươi lại nghĩ như vậy”
Hư Vân nói:
“Hà chưởng môn, ngươi là người thông minh, cho nên sẽ biết đâu là con đường tốt nhất cho mình”
Hà Thanh Thanh vừa nói vừa tiến lại gần:
“Hư Vân chưởng môn trước tiên ăn Thăng Tiên đan này vào đã, sau đó ta sẽ hỗ trợ ngươi vận công trị thương”
Từ khi bước vào trong điện, tư thái của nàng vẫn đoan chính, đối với uy hiếp cũng như an bài của Hư Vân, nàng không hề nói ra bất kỳ dị nghị gì.
Hư Vân cảm thấy rất hài lòng.
Hắn tham lam mà nuốt lấy Thăng Tiên đan, cảm thấy sinh cơ tràn đầy dâng lên từ trong Tử Phủ, chảy qua mỗi một kinh mạch.
Hà Thanh Thanh đứng ở sau lưng hắn, áp tay lên lưng hắn, giúp hắn vận chuyển linh khí.
Sắc mặt Hư Vân nhanh chóng khôi phục vẻ hồng hào, thần quang trong mắt nhanh chóng bạo trướng, cảm thấy bóng ma tử vong đã một đi không trở lại, không khỏi cười to:
“Quả nhiên là tiên dược”
Nhưng vào lúc này, Hà Thanh Thanh chợt cao giọng nói:
“Hư Vân chưởng môn, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, Thăng Tiên đan đã không có tác dụng với ngươi nữa rồi”
“Ngươi nói cái gì vậy?”. Hư Vân ngẩn người ra.
Hà Thanh Thanh là cùng một loại người giống như hắn, vào lúc này, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy?
Lời vừa nói ra, Hư Vân liền cảm thấy kinh mạch trong cơ thể trở nên đau nhức, Tử Phủ nổ tung, thất khiếu chảy máu.
Linh khí nồng đậm trên Hoa Vi Tông thông qua trận pháp không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong Càn Khôn điện. Linh khí vốn là trong suốt không màu, vậy mà khi dừng lại trên người hắn lại hóa thành một mảnh huyết hồng.
Linh khí huyết sắc vẩn đục chìm xuống. Hắn dường như đang ngồi ở trong vũng máu bao phủ trong màn sương đỏ, trông thật là khủng bố, khiến người khác nhìn vào không khỏi nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Mà Hà Thanh Thanh lại kinh hoàng hô lên:
“Hư Vân chưởng môn, ngươi làm sao vậy? Người đâu, mau tới đây?”
“Ngươi muốn chết”. Trong nháy mắt bị thương, Hư Vân liền muốn điều động trận pháp giết chết Hà Thanh Thanh, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy được. Linh khí cả người trở nên nghịch chuyển, từ trong kinh mạch của hắn bị rút ra ngoài, hướng về phía Phật châu màu đỏ sậm trong tay Hà Thanh Thanh.
“Không. Làm sao có thể như thế được?”. Cảnh giới của Hư Vân nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong thời gian một hơi thở, đã từ Hóa Thần xuống chỉ còn Kim Đan, hắn phẫn nộ đến cực điểm:
“Ngươi ở chỗ này giết ta, ngươi nghĩ mình sẽ bình yên mà ra khỏi Hoa Vi Tông được sao?”
Nét kinh hoàng trên mặt Hà Thanh Thanh liền biến mất, nàng mỉm cười nói:
“Mọi người đều biết ngươi bị chết do tẩu hỏa nhập ma, đâu có liên quan gì đến ta chứ”
“Trên người của ngươi mang theo lưu ảnh thạch sao?”
“Chỉ dừng lại ở thời điểm ta hô hào gọi người tới thôi. Sau đó, thần trí của ngươi sẽ trở nên mơ hồ, hỗn loạn, công kích khắp nơi. Ta cũng phải hao hết công phu, giở đủ thủ đoạn mới có thể chạy thoát ra ngoài…. Nếu ngươi không tu luyện công pháp này, không ăn đan dược này, thì cũng sẽ không tạo thành một kiếp này”. Hà Thanh Thanh xoay chuyển Hồng châu đang tỏa ra huyết quang bừng bừng trên cổ tay, buồn bã nói:
“Đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, công lực của ngươi vốn chính là chuẩn bị cho ta mà. Dù cho lần này ngươi không mời ta tới đây, ta cũng sẽ tự nghĩ cách để tới lấy. Vừa đúng lúc ngươi đang có thương thế trong người, có thể bớt chút thời gian của ta. Muốn cái gì liền có người đưa tới tận cửa, có thể thấy được, ta mới là người được thiên mệnh lựa chọn”