Hư Vân vô cùng hối hận, trừng mắt nhìn nàng:
“Yêu nữ. Ngươi âm hiểm độc ác như vậy, sẽ không được chết tử tế đâu”
Hà Thanh Thanh ngửa đầu cười to:
“Ta chỉ muốn thời gian còn sống được tận tình hưởng thụ sung sướng, ai muốn chết tử tế đâu?”
Hư Vân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng từ trong cổ họng lại chỉ phát ra được những âm tiết ngẳn ngủi thê lương, tràn ngập hận thù.
Thân hình hắn không ngừng héo rút rồi đổ sập xuống, phảng phất như túi da huyết nhục bị rút cạn, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng, miễn cưỡng há mồm, phun ra ba chữ:
“Tiển Kiếm Trần…”
Vừa dứt lời, đã như đèn hết dầu chợt tắt, trông như một thây khô.
Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại muốn dựa vào người mà hắn thù hận nhất trong cuộc đời để đối phó với địch nhân trước mặt này.
Hà Thanh Thanh không nghe rõ hắn nói gì:
“Ngươi nói cái gì?”
“Oanh”
Một đạo sấm sét đánh xuống.
Đỉnh điện vỡ nát, Hà Thanh Thanh phi thân tránh né, đánh ra Phật châu huyết hồng ngăn cản, nhưng nửa ống tay áo vẫn bị lôi hỏa đốt trụi.
“Lão thất phu”. Nàng nhìn bốn phía xung quanh, vẫn chưa hết kinh hồn.
Ở trên Càn Khôn điện này, chỉ cần gọi ra cái tên Tiển Kiếm Trần liền sẽ gặp sét đánh, đây là bí mật trong lòng cao tầng Hoa Vi Tông đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Hư Vân rốt cuộc không còn có thể nghe thấy bất kỳ lời mắng chửi nào nữa.
Hà Thanh Thanh đi dạo một vòng quanh hắn, thưởng thức nét phẫn nộ cùng oán hận còn sót lại trên khuôn mặt hắn, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy:
“Cuộc đời ta hận nhất là bị người coi khinh”
“Rầm”
Thây khô đổ ầm ầm về phía trước, vỡ nát thành bột phấn đầy đất.
Một thế hệ chưởng môn chính đạo, cuối cùng cũng trở thành bụi đất.
Sương sớm đã tan hết, bầu trời liền trở nên sáng trong.
Cá chép ngũ sắc dưới Thệ Thủy Kiều bơi lượn tung tăng. Những chiếc vảy phản xạ ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.
Phía bên ngoài Càn Khôn điện đang tụ tập rất nhiều người. Mọi người vừa nhìn chằm chằm vào cửa điện đang đóng chặt, vừa khẽ nói nhỏ với nhau, ai nấy đều đang lo lắng chờ đợi:
“Hà chưởng môn cũng không phải là y tu, lại trẻ tuổi như vậy, nàng có thể trị thương cho chưởng môn được không?”
“Có được hay không cũng chỉ có thể là nàng. Lần này, chưởng môn dù bị trọng thương cũng không chịu để cho người khác xem, nói đến cũng thật sự là kỳ quái”
Chợt thấy đại điện rung động, sấm sét đánh xuống, tiếp theo lại nghe thấy âm thanh tuyệt vọng gào rống của Viên Thanh Thạch:
“Sư phụ---”
Mọi người đều kinh hãi, không hẹn mà cùng lấy ra pháp khí của mình, tranh nhau tiến vào bên trong.
Bên trong điện lúc này là một mảnh hỗn độn, rất nhiều thanh trường kiếm vô chủ rơi rụng trên mặt đất. Màn che bị xé rách, giá cắm nến cũng nghiêng đổ khắp nơi.
Đỉnh điện bị sấm sét bổ ra một cái động lớn. Một chùm tia sáng rực rỡ từ trên bầu trời chiếu qua động, chiếu xuống đại điện sâu thẳm.
Sắc mặt Hà Thanh Thanh đã tái nhợt, ống tay áo bị tàn phá, lẳng lặng đứng phía dưới chùm tia sáng rực rỡ đó:
“Hư Vân chưởng môn bị tẩu hỏa nhập ma, đã đi về cõi tiên rồi”
Mọi người liền trở nên náo động.
Vô số ánh mắt kinh giận bắn về phía Hà Thanh Thanh:
“Không có khả năng. Chưởng môn có công lực thâm hậu, làm sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma được chứ”
“Ngươi đã làm cái gì, vì sao lại kích phát bẫy rập mà ‘người kia’ lưu lại”
Hà Thanh Thanh khẽ vuốt tóc:
“Trâm ngọc trên đầu ta đúng lúc là một kiện lưu ảnh pháp khí, các ngươi tự mình tới xem đi”
Một lát sau, không khí bên trong Càn Khôn điện liền trở nên tĩnh mịch. Người trẻ tuổi thì ai thán liên tục, mấy lão nhân thì nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Lưu ảnh này tại sao lại bị gián đoạn như vậy? Vì sao Hà chưởng môn lại muốn lưu ảnh lại trước tiên như vậy?” Có trưởng lão đưa ra nghi hoặc:
“Viên sư điệt, ngươi vẫn luôn ở trong điện, ngươi tới nói cho chúng ta biết, ngươi nhìn thấy chuyện gì xảy ra?”
Vô số ánh mắt hướng lên trên người Viên Thanh Thạch.
Hắn giờ phút này vẫn đang mơ màng hồ đồ, vẫn không muốn tin tưởng những gì trước mắt là sự thật, vốn định nói chính mình cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại nghĩ, việc này hẳn là có gì đó kỳ quặc.
Lại nghe thấy Hà Thanh Thanh truyền âm cho hắn:
“Sư phụ ngươi cũng đã ra đi rồi, người chết không thể sống lại được nữa. Trần Hồng Chúc có được cai ‘chính thống’ kia vẫn còn đang chờ để ngồi lên chức vị chưởng môn này, ngươi nhìn những người đang ở trong Càn Khôn điện này mà xem, ai mà không muốn ngồi lên vị trí chưởng môn chứ, Hoa Vi Tông hiện giờ đang ở vào tình thế loạn trong giặc ngoài. Ngươi có muốn lấy đại cục làm trọng hay không? Có muốn ta giúp ngươi không? Ngươi muốn làm chưởng môn uy phong hay muốn làm một con chó chịu tang gia?”
Ánh mắt Viên Thanh Thạch đảo qua từng khuôn mặt đang mang theo biểu tình hoài nghi hoặc khiếp sợ bên trong đại điện, lại hoảng hốt trông thấy Trần Hồng Chúc đi lên bảo tọa chưởng môn, nở một nụ cười trào phúng với hắn.
Hắn chớp mắt một cái, ảo giác liền biến mất. Hắn cho rằng chính mình sẽ vướng mắc vạn phần, thống khổ vô cùng, khó có thể quyết đoán được, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm, kiện định của Hà Thanh Thanh.
Có lẽ, bọn họ mới là người chung đường?