Viên Thanh Thạch hít thật sâu một hơi, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của bản thân nói ra:
“Sư phụ, sư phụ hắn quả thật là bị tẩu hỏa nhập mà, linh khí nghịch chuyển mà chết”
“Chính mắt ngươi nhìn thấy sao?”. Một người khác hỏi.
“Ta, ta chính mắt nhìn thấy”. Viên Thanh Thạch đi về phía sau Hà Thanh Thanh.
Hà Thanh Thanh nói:
“Trước khi Hư Vân chưởng môn đi về cõi tiên, đã đem chính đạo Tiên Minh phó thác lại cho ta. Bổn tọa không đành lòng để hắn phải tiếc nuối mà rời đi như vậy, cho nên đành phải đáp ứng hắn”
Có trưởng lão thấp giọng dị nghị:
“Tại sao chưởng môn lại đem chính đạo Tiên Minh phó thác cho một ngoại nhân như ngươi chứ?”
Viên Thanh Thạch lớn tiếng nói:
“Lúc trước, Hà chưởng môn cũng đã là ‘Đại minh chủ’, làm ra cống hiến cho Tiên Minh rõ như ban ngày, tại sao có thể nói là người ngoài được?”
Nếu hắn đã làm ra lựa chọn, cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không:
“Ta là đệ tử duy nhất của sư phụ, sự phụ trước khi ra đi cũng đã đem chức vị chưởng môn truyền lại cho ta, đồng thời đem chính đạo Tiên Minh phó thác cho Hà chưởng môn. Người nào không phục có thể đứng ra nói chuyện”
Sự tình phát sinh quá đột ngột, phần lớn mọi người đầu óc còn chưa nắm bắt kịp, không có cách nào giải thích được.
Số ít người thầm than một tiếng, Hà Thanh Thanh này quả là một nhân vật tàn nhẫn, thế cục đã đến nước này rồi, Hoa Vi Tông đã được chú định là chỉ có thể tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, về sau thiên hạ vẫn là của Tiên Minh.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đi theo Hà Thanh Thanh còn có Thăng Tiên đan mà ăn, có chức quan trong Tiên Minh mà làm, hiện tại đúng là thời điểm tốt nhất để góp sức.
Lập tức có người nói:
“Tiên Minh không thể một ngày không có chủ, còn mong Hà chưởng môn kế thừa di nguyện của Hư Vân chân nhân”
“Hà chưởng môn chỉ là từ ‘Đại minh chủ’ trở thành ‘Minh Chủ’ danh chính ngôn thuận mà thôi”
“Đệ tử Tiên Âm môn ở đâu?”. Hà Thanh Thanh cao giọng nói.
Mọi người Tiên Âm môn ùa vào bên trong đại điện, đồng loạt hành lễ:
“Hà minh chủ”
…
Ngày hoàng đạo, chiêng trống cùng vang lên, những dải lụa nhiều màu sắc bay đầy trời.
Hà Thanh Thanh chính thức kế nhiệm vị trí minh chủ Tiên Minh, buổi điển lễ được tổ chức ở quận Hồng Phúc. Khi nàng đứng ra trước mọi người, nàng chỉ đơn giản vung tay áo lên, phát xuống Thăng Tiên đan.
Linh đan rơi xuống như mưa, thanh thế của buổi điển lễ vô cùng to lớn, trước nay chưa từng có.
Đứng ở mãi trên tường thành Thiên Cừ, cũng có thể nghe thấy âm thanh sơn hô hải khiếu bên phía đối diện:
“Hà minh chủ vạn tuế”
“Hà minh chủ thiên thu vạn đại”
Kỷ Thần chống tay lên đầu, nhìn vân thuyền đông nghìn nghịt trên không trung quận Hồng Phúc nói:
“Ta nghĩ bọn họ đều điên hết cả rồi, bắt đầu kêu từ đêm qua, kêu suốt cả một đêm, mặt trời đều bị hô lên tới nơi rồi. Bên này của chúng ta có tổ chức ca hát cũng đều không thế át được bọn họ”
Vệ Chân Ngọc dựa vào trên vách tường, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó:
“Đan dược kia xác thực cổ quái. Bảo mọi người đừng ca hát nữa, chuẩn bị tinh thần quyết chiến đi”
Lúc này, hắn không giống với Vệ tổng quản của Thiên Cừ, cũng không giống với Vệ vương của Mạc Bắc, chỉ giống như thanh niên Vệ Bình trước khi tới Thiên Cừ.
Hắn phảng phát như rất xem nhẹ sinh mệnh của chính mình, là một tên lưu manh không quan tâm đến sống chết.
Lòng bàn tay phải của hắn lúc này đang thiêu đốt một ngọn lửa màu tím, ngọn lửa đột nhiên dâng cao.
Mạnh Hà Trạch đang song song dựa vào vách tường với hắn, thấy thế liền ôm kiếm đi sang phía bên canh:
“Ngươi luyện ‘Bất Tận hỏa’ cũng cẩn thận một chút, đừng đốt mất vỏ kiếm của ta, đây là bảo kiếm mà Tống sư huynh tự mình luyện chế cho ta đấy. Hà Thanh Thanh bên kia, ta đã sớm nhìn nàng không vừa mắt rồi. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc ở chỗ Tam Sinh Thạch, ta nên…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Kỷ Thần ngắt lời:
“Không thể làm như vậy được. Lúc ở chỗ Tam Sinh Thạch còn có Tống huynh nữa. Lại kéo về thời gian phía trước nữa đi, vào đêm hôm đó, nếu ba người chúng ta cùng hợp lực…”
“Các ngươi có thể có chút tiền đồ hay không vậy?”. Vệ Chân Ngọc phun ra cây cỏ đang ngậm trong miệng:
“Hiện tại, chúng ta cũng không sợ nàng. Tập trung tinh thần lên, đánh cho xong trận chiến cuối cùng này đi, rồi cùng tiến về cánh đồng tuyết đón Tống sư huynh về nhà”
Một trận chiến này đánh đến hết sức gian nan.
Trong Thiên Cừ quận, phàm nhân chiếm đa số, trong thời gian chiến tranh, sinh lão bệnh tử của trăm vạn người trên mảnh đất này vẫn phát sinh như cũ.
Người Thiên Cừ nếu như không có tín niệm vô cùng kiên định, với vô số lời đồn nổi lên bốn phía trên đường phố, trong thôn trang, trật tự đã bị sụp đổ từ bên trong rồi.
Nhưng dây cung thời gian dài bị kéo căng, sẽ luôn có thời khắc bị đứt đoạn.
Tối hôm qua, trên hội nghị tam Tư, Tư Công Thiết Tam Ngưu nói:
“Chúng ta không thể kéo dài tình hình này được nữa. Bên trong kho hàng, hỏa dược, y dược đã sắp hết đến nơi rồi. Xưởng sản xuất đã ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng nếu cứ như vậy trong thời gian dài, ta sợ rằng sẽ dễ gặp phải nổ mạnh mất”
Tư Nông Lưu thợ mộc nói:
“Đã để lỡ mất vụ hè, không thể lại làm lỡ mất vụ thu được”
Tư Học Chúc Bằng thở dài nói:
“Bọn nhỏ đã lâu lắm không đọc sách rồi, ngay cả chơi trò chơi cũng là chia đội đánh giặc. Bọn chúng nhận biết được thù hận quá sớm”